1 Đây là tuyên ngôn cho Mô-áp:Trong đêm mà thành A-rơ bị tiêu diệt thì Mô-áp cũng hoang tàn.Trong đêm mà Kiệt bị tiêu diệt thì Mô-áp cũng hoang phế.
2 Dân Đi-bôn đi đến các nơi thờ phụng để than khóc.Dân Mô-áp than khóc cho các thành Nê-bô và Mê-đê-ba.Mọi đầu và râu đều cạo nhẵn nhụi để tỏ nỗi sầu thảm của Mô-áp.
3 Trong phố chúng mặc vải sô để tỏ nỗi đau buồn.Trên nóc nhà và nơi công viên,chúng kêu khóc thảm thiết.
4 Dân cư của các thành Hết-bôn và Ê-lê-a-lê kêu khóc.Ngươi có thể nghe tiếng khóc của chúng nó từ xa trong thành Gia-hát.Ngay đến các chiến sĩ Mô-áp cũng sợ sệt;chúng run lên vì kinh sợ.
5 Lòng ta khóc than vì đau buồn cho Mô-áp.Dân cư nó chạy trốn đến Xoa để trú ẩn;chúng chạy đến Ếch-la Sê-li-si-gia.Dân chúng chạy lên con đườngtrên núi để đi đến Lu-hít, vừa đi vừa khóc.Dân chúng đi trên đường đến Hô-rô-na-im,than khóc về cảnh điêu tàn của mình.