9 Ðêm đêm, mỗi khi sương rơi xuống trên doanh trại, thì man-na cũng rơi xuống theo.
10 Mô-sê nghe dân chúng than khóc trong gia đình họ, ở cửa lều họ. Bấy giờ CHÚA nổi giận phừng phừng, còn Mô-sê thì rất khổ tâm.
11 Mô-sê thưa với CHÚA, “Tại sao Ngài làm khổ tôi tớ Ngài như thế nầy? Tại sao con không được ơn trước mặt Ngài, đến nỗi Ngài đã chất cả gánh nặng của đoàn dân nầy trên con?
12 Con có mang thai cả đoàn dân nầy chăng? Con có sinh ra họ chăng, mà Ngài bảo con phải bồng ẵm họ trong lòng, như người vú bồng ẵm con thơ còn cho bú, để mang họ vào trong xứ mà Ngài đã thề hứa với tổ tiên họ?
13 Con biết lấy thịt ở đâu cho cả đoàn dân nầy ăn bây giờ? Vì họ đến khóc lóc với con và nói rằng, ‘Hãy cho chúng tôi thịt để chúng tôi ăn!’
14 Con không thể mang nổi đoàn dân nầy một mình, vì họ quá nặng đối với con.
15 Nếu Ngài định đối xử với con thế nầy, xin cho con được ơn trước mặt Ngài, bằng cách cất lấy mạng sống con đi, để con khỏi phải nhìn thấy nỗi khổ của con.”