11 “Tất cả các triều thần của vua và dân trong các tỉnh đều biết rằng, hễ ai, bất kỳ nam hay nữ, tự ý đi vào nội điện của triều cung mà không được triệu mời thì chỉ có một luật: bị xử tử, ngoại trừ vua đưa cây phủ việt bằng vàng ra cho người ấy, người ấy mới được để cho sống. Tuy nhiên, đã ba mươi ngày rồi con vẫn chưa được gọi vào để hầu vua.”
12 Khi người ta đã thuật lại cho Mộc-đê-cai những gì Ê-xơ-tê đã nói,
13 Mộc-đê-cai bảo họ trở vào và trả lời với Ê-xơ-tê, “Con đừng tưởng rằng nhờ ở trong hoàng cung con sẽ thoát khỏi những điều mọi người Do-thái khác sẽ phải chịu,
14 vì nếu con yên lặng trong lúc nầy, dân Do-thái sẽ được tiếp trợ và giải cứu bằng cách khác, nhưng con và nhà cha con sẽ bị diệt mất; và ai biết, phải chăng vì thời điểm như thế nầy mà con đã được lập làm hoàng hậu?”
15 Bấy giờ, Ê-xơ-tê sai người ra trả lời với Mộc-đê-cai,
16 “Xin cha đi và mời tất cả những người Do-thái ở Su-sa nhóm lại, rồi vì cớ con mà kiêng ăn; xin kiêng ăn cữ uống trong ba ngày đêm. Con và các cung nữ của con cũng sẽ kiêng cữ như vậy. Sau đó con sẽ đi vào chầu vua, đó là một việc trái phép; và nếu con phải chết thì con sẽ chết.”
17 Mộc-đê-cai ra đi và làm theo mọi điều Ê-xơ-tê yêu cầu.