5 Bấy giờ Vua A-ha-suê-ru nói với Hoàng Hậu Ê-xơ-tê, “Kẻ đó là ai? Nó ở đâu? Kẻ nào dám cả gan làm như thế?”
6 Ê-xơ-tê đáp, “Kẻ thù và kẻ nghịch đó chính là ông Ha-man gian ác nầy.” Bấy giờ Ha-man khiếp sợ trước mặt vua và hoàng hậu.
7 Vua bừng bừng nổi giận, đứng lên, bỏ tiệc rượu, và bước ra vườn ngự uyển, nhưng Ha-man vẫn ở lại để van xin Hoàng Hậu Ê-xơ-tê cứu mạng, vì ông nhận thấy vua đã quyết định tiêu diệt ông.
8 Khi vua từ vườn ngự uyển trở vào phòng tiệc, vua thấy Ha-man đang ngã mình trên trường kỷ nơi Ê-xơ-tê đang ngồi, vua nói, “Trong cung thất, ngay trước mặt ta, mà nó còn tính hãm hiếp hoàng hậu sao?” Lời vừa ra khỏi miệng vua, người ta liền trùm mặt Ha-man lại.
9 Bấy giờ Hạc-bô-na, một trong các thái giám đang hầu bên vua, nói, “Kìa, có cây mộc hình cao hai mươi lăm thước mà Ha-man đã dựng để treo cổ Mộc-đê-cai, người đã báo tin để cứu mạng vua, đang đứng sừng sững trong sân nhà Ha-man.”Vua phán, “Hãy treo cổ nó lên đó.”
10 Vậy người ta treo cổ Ha-man trên mộc hình ông đã dựng để treo cổ Mộc-đê-cai. Sau đó cơn giận của vua nguôi ngoai.