3 CHÚA phán: “Trong ngày ấy, các nữ ca sĩ trong cung điện sẽ khóc rú lên, bao nhiêu là xác chết! Vứt la liệt mọi nơi! Hãy im lặng!
4 Hãy lắng nghe đây, các ngươi chà đạp người khốn cùng, Các ngươi tiêu diệt người nhu mì nghèo khó trên đất,
5 Các ngươi than: ‘Bao giờ mới hết ngày trăng mới, Cho ta bán thóc? Bao giờ mới hết ngày Sa-bát, Cho ta mở vựa lúa? Cho ta dùng ê-pha lủng mà đong, Sê-ken nặng mà cân? Cho ta lường gạt với cán cân gian trá?
6 Cho ta dùng bạc mua người nghèo, Mua người khốn cùng với giá một đôi dép, Và cho ta bán luôn cả lúa lép, lúa thải?’ ”
7 CHÚA chỉ sự kiêu hãnh của Gia-cốp mà thề: “Ta không bao giờ quên bất cứ việc gì chúng làm!
8 Vì cớ ấy, đất há chẳng rúng động sao? Và mọi dân trên đất há chẳng than khóc sao? Cả đất há chẳng dâng lên như sông Ninh? Trào lên rồi rút xuống Như sông Ninh bên Ai-cập sao?”
9 CHÚA phán: “Ngày ấy, Ta sẽ khiến mặt trời lặn giữa trưa, Ta sẽ khiến đất tối tăm giữa ngày nắng sáng.