7 Ngẫm nghĩ sự đời tôi thấy đời phù vân, hư ảo:
8 Như một người kia sống đơn chiếc, Không con cái, không anh em, Thế nhưng cứ lao nhọc không ngừng, Mắt nhìn của cải không biết chán. Người chẳng hề tự hỏi “Vì ai mà tôi phải lao khổ nhọc nhằn, Nhịn ăn sung mặc sướng?” Quả là phù vân, hư ảo, một cuộc đời vất vả, lầm than, Một cách sống bi đát.
9 Hai người hơn một, Vì làm việc chung có lợi cho cả hai.
10 Nếu một người ngã, Có người kia đỡ. Khổ nỗi cho người đơn độc, khi ngã, Không ai đỡ người lên!
11 Cũng vậy, hai người nằm chung thì ấm, Còn một người làm sao ấm được?
12 Người đơn độc dễ bị đánh hạ, Nhưng hai người chung sức chống cự, dễ ai đánh hạ được sao? Dây ba tao không dễ gì bứt đứt.
13 Một người trẻ tuổi nghèo nàn nhưng khôn ngoan, còn hơn một vì vua cao tuổi lại ngu dại, không biết nghe lời khuyên can;