15 Người mở mắt chào đời với hai bàn tay trắng, Nhắm mắt lìa đời, trắng đôi bàn tay. Người ra đi, trong tay chẳng mang theo được gì Do công lao khó nhọc mình làm ra.
16 Đây quả là một tai họa đau thương: Người vào đời thể nào, cũng sẽ ra đi thể ấy. Vậy người lao động nhọc nhằn được ích lợi gì bền lâu, Khi công lao mình bị gió cuốn bay đi?
17 Người lại phải sống suốt đời trong tăm tối, Gặp nhiều phiền muộn, đau ốm, và bực bội.
18 Tôi nhận thấy điều tốt đẹp cho mọi người là ăn, uống, và vui hưởng mọi công lao khó nhọc mình làm ra, suốt những năm tháng của cuộc đời mà Đức Chúa Trời đã định vì đó là phần của con người.
19 Hơn nữa, người nào được Đức Chúa Trời ban cho sự giàu có và tài sản, quyền sử dụng tài sản, thì nhận lấy phần mình, và vui hưởng công lao khó nhọc của mình. Đó chính là sự ban cho của Đức Chúa Trời.
20 Thật người sẽ chẳng lo nghĩ nhiều về những ngày của đời sống mình, vì Đức Chúa Trời ban cho người lòng được an vui.