7 Cho nên dân Mô-áp than khóc; Mọi người đều than khóc cho Mô-áp. Hãy than thở, cực kỳ đau đớn, Vì bánh trái nho của Kiệt-ha-rê-sốt.
8 Vì đồng ruộng của Hết-bôn tiêu điều; Vườn nho của Síp-ma cũng vậy. Vua chúa các nước Đã chặt các cành nho tốt, Mà cành đã từng vươn ra tận Gia-ê-xe, Lan ra sa mạc; Chồi nó đâm ra phía ngoài, Ra tận biển.
9 Cho nên ta khóc như Gia-ê-xe khóc Cho vườn nho Síp-ma. Hỡi Hết-bôn; hỡi Ê-lê-a-lê, Ta đổ đầy nước mắt cho các ngươi. Vì tiếng reo hò trong mùa hái trái Và mùa gặt của các ngươi đã không còn.
10 Niềm hân hoan, vui mừng vì đồng ruộng tươi tốt đã bị cất đi; Tiếng ca hát, reo hò trong vườn nho không còn nữa. Không ai đạp nho làm rượu tại máy ép nho. Ta đã làm cho tiếng hò reo im lặng.
11 Cho nên lòng Ta vì Mô-áp thổn thức như đàn hạc, Tâm ta vì Kiệt-hê-re cũng vậy.
12 Lúc ấy dù Mô-áp lên nơi cao Thì chỉ mệt mỏi, Đến nơi thánh của nó để cầu nguyện Cũng sẽ vô ích.
13 Đây là lời CHÚA đã phán về Mô-áp từ xưa.