2 Các ngươi thèm muốn đồng ruộng thì giật lấy, Các ngươi tham nhà tham cửa thì tước đoạt, Các ngươi hà hiếp đàn ông và cưỡng đoạt vợ con họ, Các ngươi bóc lột dân chúng và cướp đoạt sản nghiệp họ.
3 Vì thế, CHÚA phán: “Này, Ta toan tính hoạn nạn cho dân tộc này, Các ngươi không thể rút cổ ra khỏi ách được, Các ngươi không thể đứng thẳng người bước đi được nữa, Vì đó là thời hoạn nạn.
4 Trong ngày ấy, người ta sẽ cất tiếng hát Chế nhạo các ngươi với lời ca não nuột; ‘Chúng tôi thật tan nát, tả tơi, Sản nghiệp dân tôi Ngài chuyển sang người khác, Ngài rút đi phần thuộc về tôi, Ngài chia ruộng đất chúng tôi cho người phản nghịch.’
5 Thật vậy, không một ai trong các ngươi sẽ được giăng dây Chia đất trong hội chúng của CHÚA.”
6 “Đừng giảng nữa,” chúng giảng dạy. Chúng không giảng về những điều ấy, Sự xấu hổ sẽ không lìa khỏi chúng.
7 Hỡi con cháu Gia-cốp, các ngươi hỏi: “Lẽ nào CHÚA lại nóng giận sao? Lẽ nào Ngài làm những điều ấy sao?” Lẽ nào lời Ta không mang phúc lành Đến cho người đi theo đường ngay thẳng sao?
8 Nhưng các ngươi nổi dậy chống lại dân Ta như kẻ thù. Các ngươi lột áo choàng sang trọng Ra khỏi áo dài mặc bên trong Của những người ung dung qua đường, Những người trở về từ chiến trận.