25 Họ chiếm thành kiên cố, Đất phì nhiêu, Họ chiếm nhà cửa đầy những vật dụng tốt đẹp, Bể chứa nước đục sẵn, vườn nho, vườn ô-liu, Và cây ăn quả rất nhiều. Họ ăn no nê, họ trở nên béo tốt, Họ thỏa thích trong sự nhân từ lớn lao của Chúa.
26 Dù vậy, họ lại bất tuân lệnh Chúa, Phản nghịch Ngài, Họ ném bỏ luật pháp Chúa ra phía sau, Họ giết các tiên tri của Chúa, Là những người cảnh cáo họ để đem họ về với Chúa. Họ khinh thường Chúa quá đổi.
27 Vì thế, Chúa nộp họ vào tay quân thù, Quân thù áp bức họ, Trong cơn gian truân họ kêu xin Chúa, Từ trời cao Chúa nghe họ, Chúa thương xót vô biên, Chúa ban cho họ những vị cứu tinh; Giải cứu họ khỏi tay quân thù.
28 Tuy nhiên, vừa mới hưởng được cảnh an nhàn, Họ lại phạm tội với Chúa, Cho nên Chúa bỏ mặc họ rơi vào tay kẻ thù, Kẻ thù thống trị họ, họ lại kêu xin Chúa, Từ trời cao Chúa nghe và giải cứu họ bao nhiêu lần, Vì Chúa thương xót họ.
29 Chúa cảnh cáo họ, Ngài muốn họ quay về với kinh luật Ngài, Nhưng họ ngang ngược, Không tuân theo điều răn Chúa, Họ vi phạm qui luật Ngài, Là điều lệ mà người nào vâng giữ sẽ được sống, Nhưng họ kênh vai ra, Cứng cổ lại, không chịu tuân theo.
30 Chúa nhẫn nhục chịu đựng họ Suốt bao nhiêu năm, Chúa cảnh cáo họ qua Thần Linh của Ngài, Qua các vị tiên tri, Nhưng họ không quan tâm, Chúa đành phải nộp họ vào tay các dân tộc địa phương.
31 Tuy nhiên, vì lòng thương xót vô biên của Chúa, Ngài không tận diệt họ, Ngài cũng không từ bỏ họ, Vì Ngài là Đức Chúa Trời khoan dung và nhân từ.