13 nhục quế, gia vị, trầm, dầu thơm, nhũ hương, rượu, dầu, bột mì, lúa miến, các súc vật, cừu, ngựa, xe, nô lệ, và cả linh hồn người ta.
14 Họ bảo: ‘Các trái cây mà linh hồn ngươi ham muốn đã mất rồi! Tất cả những hào nhoáng xa hoa của ngươi đã bị tiêu diệt, không thể nào tìm lại được bao giờ.’
15 Các thương gia buôn bán các hàng hóa đó, những người đã nhờ Ba-by-lôn mà làm giàu, đều đứng đàng xa vì khiếp sợ khổ hình nó phải chịu, đều khóc lóc, thương tiếc
16 mà nói: ‘Khốn thay, khốn thay, thành phố vĩ đại Đã từng mặc áo vải gai mịn, hàng sắc đỏ và sắc điều, Có trang hoàng bằng vàng, trang sức bằng bảo thạch, trân châu,
17 Vì trong một giờ mà bao nhiêu sự giàu có lớn lao đó đều tiêu tan.’ Tất cả các thuyền trưởng, các nhà hàng hải, các thủy thủ và tất cả những người làm ăn ngoài biển,
18 khi thấy khói lửa nó bay lên, đều đứng xa mà nói: ‘Có gì sánh kịp thành phố vĩ đại này?’
19 Họ rải bụi trên đầu, lớn tiếng khóc lóc, than vãn rằng: ‘Khốn thay, khốn thay, thành phố vĩ đại!’ Nơi trù phú đã làm giàu Cho các chủ tàu buôn bốn biển, Chỉ trong một giờ mà đã điêu tàn: