11 Những cành nó khỏe chắc,Trở nên cây gậy của nhà cai trị.Thân nó vươn caoGiữa tàng cây rậm rạp.Ai cũng nhìn thấy nó,Vì thân cao, cành lá um tùm.
12 Nhưng nó đã bị nhổ bởi cơn giậnVà bị quăng xuống đất.Gió đông đã làm nó khô héo,Trái nó rụng sạch.Những cành to lớn của nó bị héo tàn;Lửa đã thiêu đốt nó đi!
13 Bây giờ nó bị trồng nơi hoang mạc,Trong đất khô và thiếu nước.
14 Lửa phát ra từ thân nó,Thiêu đốt cành và trái nóĐến nỗi không còn cành khỏe chắc nữa,Để làm gậy cho nhà cai trị.Đó là bài ai ca dùng để khóc than.”