8 Các nước ở mọi miền chung quanhNổi lên chống lại nó,Bủa lưới trên nó;Nó bị bắt trong hầm.
9 Chúng dùng móc kéo nó nhốt vào cũiRồi điệu nó đến vua Ba-by-lôn;Chúng bỏ nó vào ngụcĐể cho tiếng nó không vang ra nữa,Trên núi Y-sơ-ra-ên.
10 Mẹ ngươi như một cây nho trong vườnĐược trồng bên mé nước.Lắm cành nhiều quả,Nhờ có nhiều nước.
11 Những cành nó khỏe chắc,Trở nên cây gậy của nhà cai trị.Thân nó vươn caoGiữa tàng cây rậm rạp.Ai cũng nhìn thấy nó,Vì thân cao, cành lá um tùm.
12 Nhưng nó đã bị nhổ bởi cơn giậnVà bị quăng xuống đất.Gió đông đã làm nó khô héo,Trái nó rụng sạch.Những cành to lớn của nó bị héo tàn;Lửa đã thiêu đốt nó đi!
13 Bây giờ nó bị trồng nơi hoang mạc,Trong đất khô và thiếu nước.
14 Lửa phát ra từ thân nó,Thiêu đốt cành và trái nóĐến nỗi không còn cành khỏe chắc nữa,Để làm gậy cho nhà cai trị.Đó là bài ai ca dùng để khóc than.”