17 Có bao giờ đèn kẻ ác vụt tắt,Và tai ương lại giáng trên chúng?Có bao giờ Đức Chúa Trời nổi giậnMà phân phát đớn đau cho chúng?
18 Có bao giờ chúng phải như rơm trước gió,Như trấu cho bão cuốn đi chưa?
19 Các anh nói: ‘Đức Chúa Trời dành tội ác chúng cho con cái chúng gánh chịu.’Xin Ngài cứ báo đáp cho chính chúng, để chúng biết.
20 Xin cho chính mắt chúng thấy rõ cảnh diệt vong,Và uống chén thịnh nộ của Đấng Toàn Năng.
21 Vì khi số ngày định cho chúng đã hết,Chúng còn quan tâm đến gia quyến làm gì nữa?
22 Ai dám dạy tri thức cho Đức Chúa Trời,Vì chính Ngài phán xét những người ở nơi cao?
23 Có người chết khi còn mạnh khỏe,Đang sống trong thư thái an nhàn;