19 Loài người bị sửa phạt, đau đớn trên giường mình,Xương cốt run rẩy triền miên.
20 Họ ghê tởm thức ăn,Ngao ngán cả cao lương mỹ vị.
21 Thân thể tiều tụy nhìn chẳng ra người,Ốm o gầy mòn chỉ còn da bọc lấy xương.
22 Linh hồn bị kéo đến bên vực thẳm,Mạng sống bị đẩy đến bên tử thần.
23 Nếu bên họ có một thiên sứ,Chỉ cần một trong hàng nghìn thiên sứ,Làm trung gian để dạy bảo con người biết điều ngay thẳng,
24 Thương xót người ấy và cầu khẩn:‘Xin gìn giữ người khỏi sa xuống vực thẳm;Tôi đã tìm ra giá chuộc rồi;
25 Da thịt người ấy sẽ mịn màng như thời niên thiếu;Sức mạnh phục hồi như thuở thanh xuân.’