1 “Đời người trên dương thế chẳng phải là nghĩa vụ lao dịch sao?Chuỗi ngày tháng của họ có khác gì ngày tháng của người làm thuê không?
2 Như người nô lệ ước ao bóng mát,Như người làm thuê trông đợi tiền lương,
3 Tôi phải nhận những tháng ngày vô vọng,Và những đêm lao khổ định cho mình.
4 Khi nằm xuống, tôi tự hỏi: ‘Bao giờ tôi thức dậy?’Nhưng suốt đêm trường,Tôi trằn trọc cho đến rạng đông.
5 Thịt tôi bao bọc bởi dòi và bùn đất,Da tôi nứt nẻ, máu mủ chảy ra!
6 Các ngày tôi qua nhanh hơn thoi đưa,Và kết liễu trong vô vọng.
7 Chúa ơi, xin nhớ rằng đời con chỉ là hơi thở!Mắt con sẽ không còn nhìn thấy điều phước hạnh nữa.