Xa-Cha-Ri 11 RVV11

Sự phán xét những kẻ chăn bất trung

1 Hỡi Li-ban, hãy mở các cửa,Cho lửa thiêu nuốt những cây bá hương của ngươi!

2 Hỡi cây thông, hãy khóc than vì cây bá hương đã ngã xuống,Những cây tốt đẹp đã bị tàn phá.Hỡi cây sồi ở Ba-san, hãy khóc than,Vì rừng rậm đã bị đốn ngã.

3 Hãy nghe, có tiếng khóc than của những kẻ chăn chiên!Vì vẻ huy hoàng của chúng đã bị tàn phá.Có tiếng gầm thét của những sư tử tơ!Vì niềm kiêu hãnh của Giô-đanh đã bị tiêu tan.

4 Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Ta phán: “Hãy chăn bầy chiên sắp bị đem làm thịt.

5 Những kẻ mua chiên để giết đi chẳng thấy mình có tội, còn kẻ bán thì nói rằng: ‘Ca ngợi Đức Giê-hô-va, vì tôi đã nên giàu có!’ Thế mà những kẻ chăn chiên chẳng chút xót thương chúng.”

6 Đức Giê-hô-va phán: “Thật, Ta chẳng tiếc dân cư đất nầy nữa. Nhưng nầy, Ta sẽ phó ai nấy vào tay người lân cận mình và vào tay vua mình. Chúng sẽ nghiền nát xứ sở, và Ta sẽ không giải cứu một ai khỏi tay chúng.”

7 Vậy, Ta chăn bầy chiên sắp bị làm thịt, là bầy chiên rất khốn khổ. Ta dùng hai cây gậy: một cây gọi là Ân Huệ, một cây gọi là Hợp Nhất để chăn bầy chiên.

8 Chỉ trong một tháng, Ta đã tống khứ ba kẻ chăn, vì Ta không chịu đựng chúng được nữa, và chúng cũng chán ghét Ta.

9 Bấy giờ, Ta nói: “Ta sẽ không chăn bầy nữa. Con nào chết, cứ chết đi; con nào mất, cứ mất đi; còn những con còn lại thì cứ ăn thịt nhau đi.”

10 Rồi Ta cầm cây gậy Ân Huệ và bẻ gãy nó, để hủy bỏ giao ước mà Ta đã lập với tất cả các dân.

11 Thế là giao ước bị hủy bỏ ngay hôm ấy, và những con chiên rất khốn khổ trong bầy theo Ta biết rằng ấy là lời Đức Giê-hô-va.

12 Ta nói với họ: “Nếu các ngươi cho là tốt thì hãy trả công cho Ta, nếu không thì thôi.” Họ cân và trả công cho Ta ba chục miếng bạc

13 Đức Giê-hô-va phán với Ta: “Hãy lấy số bạc mà chúng định cho Ta ném cho thợ gốm!” Ta lấy ba chục miếng bạc mà ném cho thợ gốm trong nhà Đức Giê-hô-va.

14 Rồi Ta bẻ cây gậy thứ hai, là cây gậy Hợp Nhất, để dứt tình anh em giữa Giu-đa và Y-sơ-ra-ên.

15 Đức Giê-hô-va lại phán với Ta: “Hãy lấy lại cho con dụng cụ của kẻ chăn dại dột.

16 Vì nầy, Ta sẽ dấy lên trong xứ một kẻ chăn chiên chẳng quan tâm đến chiên bị mất, không tìm kiếm chiên lạc, chẳng chạy chữa chiên bị thương, không nuôi con nào mập mạnh. Nhưng con nào mập béo thì người ấy ăn thịt và xé cả móng nó.

17 Khốn cho kẻ chăn vô ích,Là kẻ bỏ bê bầy mình!Nguyền cho gươm chém vào cánh tayVà mắt phải nó;Nguyền cho cánh tay nó bị teo khô hoàn toàn,Và mắt phải nó bị mù hẳn.”

chương

1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14