1 Bấy giờ, Môi-se và dân Y-sơ-ra-ên hát lên bài ca nầy cho Đức Giê-hô-va:“Tôi ca tụng Đức Giê-hô-va,Vì Ngài rất cao cả uy nghiêm.Ngài đã ném xuống biểnNgựa và người cưỡi ngựa.
2 Đức Giê-hô-va là sức mạnh và là bài ca của tôi:Ngài là Đấng cứu rỗi tôi.Ngài là Đức Chúa Trời tôi, tôi tôn ngợi Ngài;Là Đức Chúa Trời của tổ phụ tôi, tôi tôn kính Ngài.
3 Đức Giê-hô-va là một chiến sĩ;Danh Ngài là Giê-hô-va.
4 Ngài đã ném xuống biển chiến xa và cả quân lực Pha-ra-ôn;Quan tướng ưu tú của người bị nhận chìm trong Biển Đỏ,
5 Vực thẳm đã vùi lấp họ;Họ chìm xuống đáy biển sâu như một hòn đá.
6 Lạy Đức Giê-hô-va! Tay phải Ngài rạng ngời quyền uy.Lạy Đức Giê-hô-va! Tay phải Ngài nghiền nát quân thù.
7 Bằng sự uy nghiêm cao cả,Ngài đánh đổ kẻ thù nghịch.Ngài nổi giận phừng phừng,Thiêu đốt họ như rơm rạ.
8 Hơi thở từ lỗ mũi Ngài khiến nước dồn lại,Các dòng nước dựng đứng như một bức tường;Nước sâu đóng băng trong lòng biển.
9 Địch quân nói rằng: ‘Ta đuổi theo; ta sẽ bắt kịp;Ta sẽ chia nhau chiến lợi phẩm.Thèm muốn của ta sẽ được thỏa mãn.Ta rút gươm ra; tay ta sẽ tiêu diệt họ.’
10 Ngài đã thở hơi ra, biển vùi lấp chúng lại;Chúng chìm xuống như cục chì trong dòng nước cuồn cuộn.
11 Lạy Đức Giê-hô-va! Trong số các thần, có ai giống như Ngài?Ai so được với Ngài, rạng ngời trong thánh khiết,Đáng kính sợ và tôn vinh,Làm những việc nhiệm mầu?
12 Ngài đã đưa tay phải ra,Đất đã nuốt lấy chúng.
13 Ngài lấy tình yêu thương dìu dắt dân mà Ngài đã chuộc lại;Ngài đã dùng quyền năng đưa họ về nơi ngự thánh của Ngài.
14 Các dân tộc nghe đến đều run sợ,Nỗi hãi hùng xâm chiếm dân Phi-li-tin.
15 Các thủ lĩnh Ê-đôm bối rối;Những dũng sĩ Mô-áp run rẩy;Cả dân Ca-na-an đều hoảng kinh.
16 Nỗi khiếp sợ và kinh hoàng giáng xuống chúng;Lạy Đức Giê-hô-va! Vì quyền năng của cánh tay Ngài,Chúng bị câm như đá, cho đến khi dân Ngài vượt qua;Cho đến khi dân mà Ngài cứu chuộc vượt qua rồi.
17 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài đem dân ấy vào, và cho họ cư ngụ trên núi cơ nghiệp Ngài,Tức là chỗ Ngài đã sắm sẵn để làm nơi ngự Ngài,Lạy Chúa! Đó là Đền Thánh mà tay Ngài đã lập.
18 Đức Giê-hô-va sẽ trị vì đời đời, mãi mãi.”
19 Khi ngựa, chiến xa, và kỵ binh của Pha-ra-ôn đã xuống biển thì Đức Giê-hô-va đem nước biển phủ lấp họ. Nhưng dân Y-sơ-ra-ên đi trên đất khô giữa lòng biển cả.
20 Bấy giờ, nữ tiên tri Mi-ri-am, chị của A-rôn, tay cầm trống cơm, và tất cả phụ nữ đi theo bà đều cầm trống cơm nhảy múa.
21 Mi-ri-am cất tiếng ca rằng:“Hãy ca tụng Đức Giê-hô-vaVì Ngài rất cao cả uy nghiêm.Ngài đã ném xuống biểnNgựa và người cưỡi ngựa.”
22 Sau đó, Môi-se đem dân Y-sơ-ra-ên rời khỏi Biển Đỏ, đi vào hoang mạc Su-rơ. Họ đi trọn ba ngày trong hoang mạc nhưng không tìm thấy nước.
23 Khi đến đất Ma-ra, vì nước ở Ma-ra đắng nên họ không thể uống được; do đó nơi nầy có tên là Ma-ra.
24 Dân chúng phàn nàn với Môi-se rằng: “Chúng tôi sẽ lấy gì mà uống đây?”
25 Môi-se kêu cầu Đức Giê-hô-va. Ngài chỉ cho ông một khúc gỗ, ông ném xuống nước thì nước trở nên ngọt.Tại đây Đức Giê-hô-va lập luật lệ và quy tắc cho dân chúng, và cũng tại đây Ngài thử lòng họ.
26 Ngài phán: “Nếu các con chăm chú nghe lời Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các con, làm điều ngay thẳng trước mặt Ta, lắng tai nghe các điều răn và gìn giữ mọi luật lệ Ta thì Ta sẽ không giáng trên các con một bệnh nào trong các bệnh mà Ta đã giáng trên dân Ai Cập. Ta là Đức Giê-hô-va, Đấng chữa bệnh cho các con.”
27 Kế đó, dân chúng đến Ê-lim nơi có mười hai suối nước và bảy mươi cây chà là. Dân chúng đóng trại bên cạnh các suối nước.