1 Thưa anh em của tôi, anh em đã tin Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa vinh quang của chúng ta, thì đừng thiên vị ai cả.
2 Giả sử có một người đeo nhẫn vàng, ăn mặc sang trọng vào nhà hội của anh em, và có một người nghèo, ăn mặc rách rưới, cũng vào nữa;
3 anh em chú ý đến người ăn mặc sang trọng và nói: “Xin vui lòng ngồi chỗ nầy;” còn với người nghèo thì nói: “Hãy đứng đó,” hoặc, “Hãy ngồi dưới chân tôi đây.”
4 Như thế, có phải anh em đã phân biệt đối xử và lấy ý xấu mà xét đoán không?
5 Thưa anh em yêu dấu của tôi, hãy nghe đây: Chẳng phải Đức Chúa Trời đã chọn lựa người nghèo ở thế gian nầy để làm cho họ giàu trong đức tin, và thừa kế vương quốc mà Ngài đã hứa cho những người yêu mến Ngài sao?
6 Vậy mà anh em lại khinh dể người nghèo! Chẳng phải kẻ giàu đã ức hiếp anh em, kéo anh em đến trước tòa án sao?
7 Chẳng phải họ là kẻ xúc phạm đến danh cao quý mà anh em đã kêu cầu sao?
8 Nếu anh em thực sự giữ trọn luật pháp của Vua, theo lời Kinh Thánh: “Hãy yêu người lân cận như mình” thì anh em cư xử đúng.
9 Nhưng nếu anh em tỏ ra thiên vị thì anh em phạm tội, bị luật pháp kết án như một người phạm pháp.
10 Vì người nào giữ trọn cả luật pháp mà vi phạm một điều, thì cũng bị kể như đã phạm tất cả.
11 Vì Đấng đã phán: “Chớ phạm tội ngoại tình,” cũng phán: “Chớ giết người.” Vậy, nếu bạn không phạm tội ngoại tình nhưng phạm tội giết người thì bạn là kẻ phạm pháp.
12 Vậy anh em hãy nói và làm như những người sẽ chịu phán xét theo luật pháp của sự tự do.
13 Vì người không bày tỏ lòng thương xót sẽ bị phán xét một cách không thương xót; nhưng sự thương xót chiến thắng sự phán xét.
14 Thưa anh em của tôi, nếu một người bảo mình có đức tin nhưng không có hành động thì có ích gì không? Đức tin đó có cứu người ấy được không?
15 Nếu gặp một anh em hoặc chị em không có áo che thân, thiếu thức ăn qua ngày,
16 mà một người trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, hãy sưởi cho ấm và ăn cho no,” nhưng không cung ứng những nhu cầu cho thân thể họ thì có ích gì không?
17 Đức tin cũng vậy, nếu đức tin không có hành động thì tự nó chết.
18 Nhưng có người sẽ nói: “Bạn có đức tin, còn tôi có hành động.” Hãy chỉ cho tôi đức tin không có hành động của bạn đi, rồi tôi sẽ cho bạn thấy đức tin bằng hành động của tôi.
19 Bạn tin rằng chỉ có một Đức Chúa Trời, bạn tin đúng; ngay cả ma quỷ cũng tin như vậy và run sợ.
20 Người khờ khạo kia ơi, bạn có muốn biết rằng đức tin không có hành động là vô ích không?
21 Chẳng phải Áp-ra-ham, tổ phụ chúng ta, đã được xưng công chính bởi hành động khi ông dâng con mình là Y-sác trên bàn thờ sao?
22 Bạn thấy đó, đức tin đi đôi với hành động, và nhờ hành động mà đức tin trở nên trọn vẹn.
23 Như thế, lời Kinh Thánh đã được ứng nghiệm: “Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và nhờ đó ông được kể là công chính” và được gọi là bạn của Đức Chúa Trời.
24 Anh em thấy đó, người ta được xưng công chính bởi hành động chứ không chỉ bởi đức tin mà thôi.
25 Cũng vậy, chẳng phải kỹ nữ Ra-háp đã được xưng công chính bởi hành động, khi bà tiếp rước các sứ giả và đưa họ đi bằng một con đường khác sao?
26 Xác không có hồn thì chết, đức tin không có hành động cũng chết như vậy.