1 Khi đến gần thành Giê-ru-sa-lem, cạnh làng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni, ngang núi Ô-liu, Đức Chúa Jêsus sai hai môn đồ đi,
2 và bảo: “Hãy đi vào làng đối diện, vừa vào đó các con sẽ thấy ngay một con lừa con chưa ai cưỡi, đang buộc sẵn ở đó. Hãy mở nó ra và dắt về.
3 Nếu có ai hỏi các con: ‘Tại sao các ông làm vậy?’ thì hãy đáp: ‘Chúa cần đến nó và Ngài sẽ gửi trả lại ngay.’ ”
4 Hai người đi và thấy ở bên đường có một con lừa con đang buộc trước cửa nhà. Họ mở dây lừa ra.
5 Vài người trong số những người đứng đó hỏi: “Các ông mở lừa con đó làm gì?”
6 Hai người trả lời như Đức Chúa Jêsus đã dặn; và họ cho dắt lừa đi.
7 Họ dắt lừa con về cho Đức Chúa Jêsus, trải áo mình trên lưng nó, rồi Ngài cưỡi lên.
8 Nhiều người trải áo mình trên đường, có người trải cành cây vừa chặt ngoài đồng.
9 Người đi trước, kẻ theo sau đều tung hô rằng:“Hô-sa-na!Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến!
10 Phước cho vương quốc sắp đến của vua Đa-vít, tổ phụ chúng ta!Hô-sa-na trên nơi chí cao!”
11 Đức Chúa Jêsus vào thành Giê-ru-sa-lem và đi vào đền thờ. Ngài đưa mắt nhìn mọi việc chung quanh, rồi cùng với mười hai sứ đồ đi đến làng Bê-tha-ni vì lúc ấy trời đã tối.
12 Ngày hôm sau, khi rời Bê-tha-ni thì Ngài đói.
13 Từ xa, Ngài thấy một cây vả đầy lá nên đến xem thử có tìm được gì trên cây không. Nhưng khi đến gần, Ngài không thấy gì khác ngoài lá, vì bấy giờ chưa đến mùa vả.
14 Ngài phán với cây vả: “Không một ai còn ăn trái của mầy nữa!” Các môn đồ Ngài đều nghe lời ấy.
15 Đức Chúa Jêsus và các môn đồ đến thành Giê-ru-sa-lem. Ngài vào đền thờ, đuổi hết những kẻ bán, người mua trong đền thờ, lật bàn của những kẻ đổi tiền, xô ghế của những người bán bồ câu.
16 Ngài không cho phép bất cứ ai đem vật gì đi ngang qua đền thờ.
17 Rồi Ngài dạy và phán với họ: “Chẳng phải đã có lời chép rằng: ‘Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện cho mọi dân tộc’ hay sao? Nhưng các ngươi đã biến nơi ấy thành hang trộm cướp.”
18 Khi nghe được những lời nầy, các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo tìm cách giết Ngài. Họ sợ Ngài, vì cả đoàn dân đều thán phục sự dạy dỗ của Ngài.
19 Tối đến, Đức Chúa Jêsus và các môn đồ ra khỏi thành.
20 Sáng hôm sau, khi đi ngang qua đó, họ thấy cây vả đã khô đến tận rễ;
21 Phi-e-rơ nhớ lại chuyện hôm qua nên thưa với Ngài: “Thầy ơi, xem kìa! Cây vả mà Thầy quở đã chết khô rồi.”
22 Đức Chúa Jêsus phán: “Hãy có đức tin nơi Đức Chúa Trời.
23 Thật, Ta bảo các con, ai bảo hòn núi nầy: ‘Hãy nhấc lên, và lao xuống biển,’ nếu trong lòng người ấy không có chút nghi ngờ, nhưng tin điều mình nói sẽ xảy ra, thì điều đó sẽ được thực hiện.
24 Vì vậy Ta bảo các con, bất cứ điều gì các con xin trong lúc cầu nguyện, hãy tin rằng mình đã nhận được rồi, thì các con sẽ được điều ấy.
25 Khi các con đứng cầu nguyện, nếu có chuyện bất bình với ai thì hãy tha thứ, để Cha các con ở trên trời cũng tha thứ những vi phạm của các con.”
27 Đức Chúa Jêsus và các môn đồ trở lại thành Giê-ru-sa-lem. Khi Ngài đang đi trong đền thờ, các thầy tế lễ cả, các thầy thông giáo và các trưởng lão đến cùng Ngài,
28 và hỏi: “Bởi thẩm quyền nào mà Thầy làm những việc nầy, hay ai đã cho Thầy thẩm quyền để làm những việc ấy?”
29 Đức Chúa Jêsus đáp: “Ta cũng hỏi các ngươi một câu; hãy trả lời Ta thì Ta sẽ nói cho các ngươi biết Ta làm những việc nầy bởi thẩm quyền nào.
30 Báp-têm của Giăng đến từ trời hay từ loài người? Hãy trả lời cho Ta đi.”
31 Họ bàn luận với nhau: “Nếu chúng ta nói, ‘Từ trời’ thì ông ấy sẽ nói, ‘Vậy, tại sao các ngươi không tin Giăng?’
32 Còn nếu chúng ta nói, ‘Từ loài người’?” — Họ sợ dân chúng, vì mọi người đều cho rằng Giăng thật là một nhà tiên tri. —
33 Vì vậy, họ trả lời Đức Chúa Jêsus: “Chúng tôi không biết.” Đức Chúa Jêsus bảo họ: “Ta cũng sẽ không nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những việc nầy.”