25 Lúc ấy, người Bên-gia-min đã tập họp lại thành một khối sau lưng Áp-ne và đứng trên đỉnh đồi tử thủ.
26 Áp-ne gọi Giô-áp và nói, “Chẳng lẽ ông cứ để lưỡi gươm ăn nuốt mãi sao? Ông không biết rằng rồi rốt cuộc cũng chỉ là cay đắng thôi sao? Cho đến bao giờ ông mới chịu truyền lịnh cho quân của ông trở về và ngưng truy kích anh em của mình nữa?”
27 Giô-áp đáp, “Có Ðức Chúa Trời hằng sống chứng giám, nếu ông không lên tiếng, thì chắc chắn đến sáng mai mọi người mới ngưng truy kích anh em mình.”
28 Vậy Giô-áp thổi kèn và mọi người dừng lại mà không truy đuổi người I-sơ-ra-ên nữa; hai bên cũng không đánh nhau nữa.
29 Ðoạn Áp-ne và quân sĩ của ông nội đêm đó băng qua Cánh Ðồng A-ra-ba và vượt qua Sông Giô-đanh. Họ đi suốt sáng hôm sau trở về Ma-ha-na-im.
30 Giô-áp cũng thôi đuổi theo Áp-ne và rút về. Khi ông kiểm điểm quân số thì thấy mất mười chín người, không kể A-sa-ên.
31 Các tôi tớ của Ða-vít đã đánh hạ nhiều người Bên-gia-min và quân sĩ của Áp-ne. Ba trăm sáu mươi người của họ đã thiệt mạng.