1 CHÚA lại nổi giận với I-sơ-ra-ên một lần nữa. Ngài xui khiến Ða-vít gây họa cho họ khi ra lịnh rằng, “Hãy đi, lập cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên và Giu-đa.”
2 Vua nói với Giô-áp, tướng chỉ huy quân đội, đang có mặt lúc đó với vua, “Hãy đi khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên, từ Ðan cho đến Bê-e Sê-ba, thực hiện cuộc kiểm tra dân số, để ta biết dân số trong nước được bao nhiêu.”
3 Giô-áp thưa với vua, “Cầu xin CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngài, làm gia tăng gấp trăm lần số người chúng ta đang có, và cầu xin chính mắt vua, chúa thượng của tôi, sẽ chứng kiến được điều ấy. Nhưng tại sao vua, chúa thượng của tôi, lại muốn thực hiện điều ấy?”
4 Tuy nhiên lời của vua thắng hơn lời bàn của Giô-áp và các vị tướng lãnh quân đội. Vậy Giô-áp và các vị tướng lãnh quân đội rời khỏi mặt vua và ra đi thực hiện cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên.
5 Họ vượt qua Sông Giô-đanh và đến A-rô-e. Họ hạ trại về phía nam của thành, vào khoảng giữa thung lũng, rồi từ đó họ đi về hướng Gia-xe, vào địa phận của Gát.
6 Kế đó họ đi khắp miền Ghi-lê-át, rồi đến miền Ta-tim Hốt-si. Từ đó họ đến Ðan, rồi từ Ðan họ đến các miền xung quanh Si-đôn.
7 Họ cũng đến thành trì kiên cố tại Ty-rơ và tất cả các thành của người Hi-vi và người Ca-na-an. Sau đó họ đến tận Bê-e Sê-ba, thuộc miền nam của Giu-đa.
8 Vậy, sau khi họ đã đi qua khắp lãnh thổ, mất chín tháng hai mươi ngày, họ trở về Giê-ru-sa-lem.
9 Giô-áp báo cáo cho vua kết quả của cuộc thống kê dân số: Ở I-sơ-ra-ên có tám trăm ngàn chiến sĩ sử dụng gươm, còn ở Giu-đa năm trăm ngàn.
10 Bấy giờ Ða-vít cảm thấy bứt rứt trong lòng sau khi đã ra lịnh thống kê dân số. Ða-vít thưa với CHÚA, “Con đã phạm trọng tội về việc con đã làm. Nhưng bây giờ, CHÚA ôi, cầu xin Ngài cất bỏ tội lỗi của tôi tớ Ngài, vì con đã hành động cách dại dột.”
11 Sáng hôm sau, khi Ða-vít thức dậy, có lời của CHÚA đến với Gát, vị tiên kiến của Ða-vít,
12 “Hãy đi và nói với Ða-vít. CHÚA phán thế nầy: Ta cho ngươi ba điều, ngươi hãy chọn một trong ba điều ấy, rồi ta sẽ thực hiện đối với ngươi.”
13 Vậy Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Ðây là những điều có thể xảy đến với ngài: ba năm đói kém trong toàn lãnh thổ của ngài, hoặc ba tháng chạy trốn trước mặt quân thù của ngài và bị chúng truy kích, hoặc ba ngày bị bịnh dịch hoành hành khắp nước của ngài. Xin ngài suy nghĩ kỹ, rồi cho tôi biết, để tôi thưa lại với Ðấng đã sai tôi.”
14 Ða-vít nói với Gát, “Tôi bị khốn đốn thật quá lớn! Thà chúng ta rơi vào tay CHÚA vì lòng thương xót của Ngài rất lớn, nhưng xin đừng để tôi rơi vào tay loài người.”
15 Vậy CHÚA sai một bệnh dịch đến trên toàn cõi I-sơ-ra-ên, từ sáng hôm đó cho đến thời điểm đã định, khiến cho từ Ðan đến Bê-e Sê-ba có bảy mươi ngàn người qua đời.
16 Khi vị thiên sứ đưa tay ra hướng về Giê-ru-sa-lem để hủy diệt nó, CHÚA nguôi giận về tai họa ấy; Ngài phán với vị thiên sứ đang thực hiện cơn hủy diệt dân, “Ðủ rồi. Bây giờ hãy dừng tay.” Lúc ấy vị thiên sứ của CHÚA đang ở tại sân đập lúa của A-rau-na người Giê-bu-si.
17 Khi Ða-vít thấy vị thiên sứ đang hủy diệt dân, ông thưa với CHÚA, “Chỉ một mình con đã phạm tội, chỉ một mình con là người có lỗi, nhưng đàn chiên nầy, họ đâu có làm gì sai? Cầu xin tay CHÚA chỉ phạt con và nhà cha con mà thôi.”
18 Ngày hôm đó Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Xin ngài đi lên và lập một bàn thờ để thờ phượng CHÚA tại sân đập lúa của A-rau-na người Giê-bu-si.”
19 Nghe theo lời của Gát, Ða-vít đi lên đó như lịnh CHÚA đã truyền.
20 Khi A-rau-na nhìn xuống, ông thấy vua và bầy tôi của vua đang tiến về nhà ông. A-rau-na đi ra và sấp mình xuống đất trước mặt vua.
21 A-rau-na nói, “Có chuyện gì mà đức vua, chúa thượng của tôi, phải đích thân đến nhà của tôi tớ ngài như vậy?”Ða-vít đáp, “Ta đến xin mua sân đập lúa của ngươi để xây một bàn thờ dâng của lễ lên CHÚA, hầu bệnh dịch sẽ ngưng hủy diệt dân.”
22 A-rau-na nói với Ða-vít, “Xin đức vua, chúa thượng của tôi, lấy những gì ngài thấy là tốt để dâng hiến. Ðây, tôi có mấy con bò có thể dùng làm của lễ thiêu, cũng có các xe đạp lúa và các ách để làm củi.
23 Tâu vua, A-rau-na xin biếu tất cả những thứ ấy cho đức vua.” A-rau-na lại nói với ông, “Cầu xin CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngài, nhậm lời ngài.”
24 Nhưng Ða-vít nói với A-rau-na, “Không, ta muốn mua và trả tiền sòng phẳng cho ngươi, vì ta không muốn dâng các của lễ thiêu lên CHÚA, Ðức Chúa Trời của ta, mà ta không tốn kém gì.”Vậy Ða-vít mua sân đập lúa và các con bò với giá năm mươi sê-ken bạc.
25 Ða-vít xây tại đó một bàn thờ để thờ phượng CHÚA, rồi ông dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an lên Ngài. CHÚA nhậm lời cầu nguyện của ông cho đất nước và bệnh dịch ngưng hủy diệt dân I-sơ-ra-ên.