1 Ða-vít lại tập họp tất cả quân tinh nhuệ của I-sơ-ra-ên; tổng cộng được ba mươi ngàn người.
2 Ða-vít đứng dậy và đi với tất cả những người đang có mặt với ông đến Ba-a-la trong miền Giu-đa để rước Rương của Ðức Chúa Trời, Rương được gọi bằng danh của CHÚA các đạo quân, Ðấng ngự giữa các chê-ru-bim.
3 Họ để Rương của Ðức Chúa Trời trên một cỗ xe mới, rồi từ nhà A-bi-na-đáp ở trên đồi mà chở Rương ấy ra đi. U-xa và A-hi-ô, hai con trai của A-bi-na-đáp, dẫn cỗ xe mới.
4 Họ chở Rương từ nhà A-bi-na-đáp ở trên đồi ra đi và họ đi theo hộ tống Rương của Ðức Chúa Trời. Có A-hi-ô đi phía trước Rương.
5 Ða-vít và toàn thể nhà I-sơ-ra-ên vui mừng dùng đủ loại nhạc khí mà tấu lên trước mặt CHÚA. Ðó là những nhạc khí làm bằng gỗ trắc bá, các hạc cầm, các loại đàn, các trống lục lạc, các chập chõa, và các khánh chiêng.
6 Khi họ đến sân đập lúa của Na-côn, U-xa đã đưa tay ra đỡ lấy Rương của Ðức Chúa Trời, vì con bò kéo xe bị trượt chân.
7 CHÚA nổi giận với U-xa. Vì lỗi ấy Ðức Chúa Trời đánh ông tại đó, và ông đã ngã chết ngay bên cạnh Rương của Ðức Chúa Trời.
8 Bấy giờ Ða-vít cảm thấy bất mãn, vì CHÚA đã nổi giận và giết chết U-xa. Ông gọi chỗ đó là “Bộc Giận với U-xa” cho đến ngày nay.
9 Ngày hôm đó, Ða-vít đâm ra sợ CHÚA, ông nói, “Làm sao tôi dám đem Rương của CHÚA về với tôi?”
10 Vì thế Ða-vít không mang Rương của CHÚA về với ông trong Thành Ða-vít nữa, nhưng Ða-vít cho đổi hướng và đem Rương gởi nơi nhà của Ô-bết Ê-đôm người Ghít-ti.
11 Rương của CHÚA ở trong nhà Ô-bết Ê-đôm người Ghít-ti được ba tháng. CHÚA ban phước cho Ô-bết Ê-đôm và mọi người trong gia đình ông.
12 Có người đến thuật cho Vua Ða-vít hay rằng, “CHÚA đã ban phước cho gia đình Ô-bết Ê-đôm và tất cả những gì thuộc về ông ấy, vì Rương của Ðức Chúa Trời đang ở đó.” Vậy Ða-vít đến và rước Rương của Ðức Chúa Trời từ nhà của Ô-bết Ê-đôm vào Thành Ða-vít trong niềm vui mừng.
13 Vả, khi những người khiêng Rương của CHÚA vừa đi được sáu bước, Ða-vít dâng một con bò và một con chiên mập làm sinh tế.
14 Ða-vít mặc một chiếc ê-phót bằng vải gai, rồi Ða-vít vui mừng nhảy nhót hết lòng hết sức trước mặt CHÚA.
15 Vậy Ða-vít và toàn thể nhà I-sơ-ra-ên mang Rương của CHÚA lên, với tiếng reo mừng hòa lẫn với tiếng kèn trỗi lên vang dội.
16 Khi Rương của CHÚA vào trong Thành Ða-vít, Mĩ-khánh con gái của Sau-lơ nhìn qua cửa sổ và thấy Vua Ða-vít đang nhảy nhót quay cuồng trước mặt CHÚA, lòng bà thầm khinh ông.
17 Vậy họ mang Rương của CHÚA vào và đặt Rương ấy vào chỗ Ða-vít đã xây sẵn bên trong Lều Tạm. Kế đến, Ða-vít dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an lên trước mặt CHÚA.
18 Sau khi Ða-vít dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an, ông nhân danh CHÚA các đạo quân mà chúc phước cho dân.
19 Kế đến, ông phát cho mọi người, tất cả những ai trong đám đông của người I-sơ-ra-ên hôm đó, bất luận nam hay nữ, mỗi người một ổ bánh, một miếng thịt, và một bánh nho khô. Sau đó mọi người ra về, ai về nhà nấy.
20 Ða-vít trở về nhà ông để chúc phước cho gia đình ông. Nhưng Mĩ-khánh con gái Sau-lơ đi ra đón Ða-vít và nói, “Hôm nay vua của I-sơ-ra-ên trông thật vẻ vang ghê! Bữa nay nhà vua đã để thân thể lộ liễu trước mặt bọn nữ tỳ, chẳng khác gì một tiện dân phô bày da thịt mà không biết xấu hổ.”
21 Ða-vít nói với Mĩ-khánh, “Vì trước mặt CHÚA, Ðấng đã chọn anh hơn cha em và toàn thể nhà người, và lập anh làm người cai trị trên dân CHÚA, tức dân I-sơ-ra-ên, nên anh không ngại mà vui mừng nhảy nhót trước mặt CHÚA.
22 Anh sẽ còn hạ mình hơn thế nữa, và anh sẽ xem mình chẳng ra gì trước mặt Ngài. Còn về mấy đứa nữ tỳ em nói đó, anh biết họ vẫn còn tôn trọng anh.”
23 Vậy Mĩ-khánh con gái Sau-lơ không có con cho đến ngày bà qua đời.