1 Kìa thành phố một thời đông người nhộn nhịp,Nay thưa người đơn chiếc đìu hiu!Kìa nàng vốn là đại đô của các nước,Giờ trở thành góa phụ cô đơn!Kìa nàng vốn là nữ hoàng giữa các tiểu quốc,Nay biến thành nữ nô lệ phục tùng!
2 Giữa đêm khuya nàng khóc than cay đắng,Lệ tuôn tràn trên đôi má gầy gò;Trong số tất cả tình nhân của nàng, không một người an ủi nàng;Tất cả các bạn nàng đã phụ rẫy nàng,Thậm chí chúng còn trở thành những kẻ thù của nàng.
3 Giu-đa đã bị lưu đày,Nàng phải chịu biết bao đau đớn và phải làm lao động khổ sai;Bây giờ nàng phải sống rải rác giữa các nước và chẳng tìm được một nơi an nghỉ;Tất cả kẻ truy đuổi nàng đều bắt kịp nàng trong lúc nàng cùng đường tuyệt vọng.
4 Những con đường dẫn đến Si-ôn âu sầu ảm đạm,Vì không ai đến dự các đại lễ như trước kia;Tất cả các cổng thành đều đìu hiu quạnh quẽ,Các tư tế đều rầu rĩ thở than,Các thiếu nữ của nàng buồn da diết,Số phận của nàng thật đau khổ đắng cay.
5 Những kẻ thù ghét nàng đã trở thành các chủ nhân của nàng,Những kẻ thù của nàng đã thành công;Vì vô số tội lỗi của nàng,CHÚA đã bắt nàng phải chịu nhiều đau khổ;Các con cái nàng phải sống ở phương xa, vì chúng đã bị quân thù bắt đem lưu đày biệt xứ.
6 Ái Nữ của Si-ôn đã hết thời,Vẻ cao sang quyền quý của nàng không còn nữa;Những kẻ cầm quyền của nàng giống những nai đói không tìm ra đồng cỏ;Họ bạc nhược bỏ chạy cứu mạng trước sự truy kích của quân thù.
7 Giữa những ngày nàng đau khổ và lang thang,Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi phước hạnh nàng đã từng được hưởng ngày xưa.Khi dân của nàng sa vào tay quân thù, chẳng có ai đến tiếp cứu nàng;Thấy tình cảnh nàng cô đơn như thế, quân thù của nàng đã cười hể hả trước sự sụp đổ của nàng.