11 Toàn dân của nàng than thở khi tìm kiếm thực phẩm để đỡ lòng;Họ đánh đổi của báu để lấy thức ăn đạm bạc, hầu mong được phục hồi sức lực.“Ôi lạy CHÚA, xin đoái xem,Con đã bị khinh bỉ biết bao!”
12 Hỡi tất cả những ai qua lại, sự kiện nầy không có ý nghĩa gì với quý vị sao?Hãy nhìn xem,Có nỗi khổ nào sánh được với nỗi khổ của tôi,Tức điều đã xảy ra cho tôi,Mà CHÚA đã giáng trên tôi,Trong ngày Ngài bừng bừng nổi giận với tôi chăng?
13 Từ trời cao Ngài phóng lửa hừng vụt xuống, khiến lửa đốt thấu vào xương cốt tôi;Ngài giăng lưới để chân tôi vướng mắc, và bắt tôi phải quay trở lại;Ngài để tôi sống quạnh hiu với đớn đau bịnh tật suốt ngày.
14 Ngài buộc những vi phạm của tôi vào một cái ách,Ngài dùng tay Ngài cột chặt chúng lại với nhau, và đặt chúng đè nặng trên cổ tôi,Khiến sức lực tôi tiêu hao cạn kiệt;Chúa đã trao tôi vào tay những kẻ tôi không thể nào ngóc đầu lên chống cự nổi.
15 CHÚA đã loại bỏ tất cả các dũng sĩ ở giữa tôi;Ngài đã triệu tập một đội quân đông đảo để chống lại tôi, để tiêu diệt những chiến sĩ trẻ của tôi;CHÚA đã giày đạp tôi như người ta đạp nho trong bồn ép nho làm rượu;Ngài đã giày đạp người trinh nữ, là Ái Nữ của Giu-đa.
16 Vì những điều ấy nên tôi khóc,Mắt tôi cứ đổ lệ dầm dề;Vì Ðấng an ủi tôi, Ðấng làm cho nhuệ khí của tôi phục hồi, đã lìa xa tôi;Các con cái của tôi đói khổ cơ cực, vì quân thù đã thắng hơn tôi.
17 Si-ôn đưa tay ra van xin cứu giúp, nhưng không ai làm gì để an ủi nàng;CHÚA đã ra lịnh cho các láng giềng của Gia-cốp rằng chúng phải trở thành các kẻ thù của ông;Giê-ru-sa-lem đã trở nên một vật ô nhơ giữa các láng giềng của nàng.