4 Những con đường dẫn đến Si-ôn âu sầu ảm đạm,Vì không ai đến dự các đại lễ như trước kia;Tất cả các cổng thành đều đìu hiu quạnh quẽ,Các tư tế đều rầu rĩ thở than,Các thiếu nữ của nàng buồn da diết,Số phận của nàng thật đau khổ đắng cay.
5 Những kẻ thù ghét nàng đã trở thành các chủ nhân của nàng,Những kẻ thù của nàng đã thành công;Vì vô số tội lỗi của nàng,CHÚA đã bắt nàng phải chịu nhiều đau khổ;Các con cái nàng phải sống ở phương xa, vì chúng đã bị quân thù bắt đem lưu đày biệt xứ.
6 Ái Nữ của Si-ôn đã hết thời,Vẻ cao sang quyền quý của nàng không còn nữa;Những kẻ cầm quyền của nàng giống những nai đói không tìm ra đồng cỏ;Họ bạc nhược bỏ chạy cứu mạng trước sự truy kích của quân thù.
7 Giữa những ngày nàng đau khổ và lang thang,Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi phước hạnh nàng đã từng được hưởng ngày xưa.Khi dân của nàng sa vào tay quân thù, chẳng có ai đến tiếp cứu nàng;Thấy tình cảnh nàng cô đơn như thế, quân thù của nàng đã cười hể hả trước sự sụp đổ của nàng.
8 Giê-ru-sa-lem đã phạm quá nhiều tội lỗi,Nên nàng đã thành một cớ cười chê;Tất cả những ai đã từng kính nể nàng giờ đều khinh bỉ nàng,Vì chúng đã thấy nàng bị lõa lồ trần trụi.Phải, chính nàng cũng rên rỉ thở than,Và quay mặt đi để khỏi bị ai nhìn thấy.
9 Vết ô uế vẫn còn dính đầy trên váy nàng,Khi phạm tội nàng không nghĩ đến hậu quả về sau;Vì thế nàng đã bị sụp đổ thật khiếp đảm;Không ai an ủi nàng nửa lời.“Lạy CHÚA, xin đoái xem nỗi đau khổ của con,Vì quân thù của con đã thắng hơn con.”
10 Quân thù đã đưa tay hốt sạch tất cả của cải có giá trị của nàng;Chính mắt nàng đã nhìn thấy cảnh các dân ngoại nghênh ngang đi vào đền thánh,Ðó là những kẻ mà Ngài đã cấm không được phép vào nơi hội họp của dân Ngài.