Ca-Thương 1:7-13 BD2011

7 Giữa những ngày nàng đau khổ và lang thang,Giê-ru-sa-lem nhớ lại mọi phước hạnh nàng đã từng được hưởng ngày xưa.Khi dân của nàng sa vào tay quân thù, chẳng có ai đến tiếp cứu nàng;Thấy tình cảnh nàng cô đơn như thế, quân thù của nàng đã cười hể hả trước sự sụp đổ của nàng.

8 Giê-ru-sa-lem đã phạm quá nhiều tội lỗi,Nên nàng đã thành một cớ cười chê;Tất cả những ai đã từng kính nể nàng giờ đều khinh bỉ nàng,Vì chúng đã thấy nàng bị lõa lồ trần trụi.Phải, chính nàng cũng rên rỉ thở than,Và quay mặt đi để khỏi bị ai nhìn thấy.

9 Vết ô uế vẫn còn dính đầy trên váy nàng,Khi phạm tội nàng không nghĩ đến hậu quả về sau;Vì thế nàng đã bị sụp đổ thật khiếp đảm;Không ai an ủi nàng nửa lời.“Lạy CHÚA, xin đoái xem nỗi đau khổ của con,Vì quân thù của con đã thắng hơn con.”

10 Quân thù đã đưa tay hốt sạch tất cả của cải có giá trị của nàng;Chính mắt nàng đã nhìn thấy cảnh các dân ngoại nghênh ngang đi vào đền thánh,Ðó là những kẻ mà Ngài đã cấm không được phép vào nơi hội họp của dân Ngài.

11 Toàn dân của nàng than thở khi tìm kiếm thực phẩm để đỡ lòng;Họ đánh đổi của báu để lấy thức ăn đạm bạc, hầu mong được phục hồi sức lực.“Ôi lạy CHÚA, xin đoái xem,Con đã bị khinh bỉ biết bao!”

12 Hỡi tất cả những ai qua lại, sự kiện nầy không có ý nghĩa gì với quý vị sao?Hãy nhìn xem,Có nỗi khổ nào sánh được với nỗi khổ của tôi,Tức điều đã xảy ra cho tôi,Mà CHÚA đã giáng trên tôi,Trong ngày Ngài bừng bừng nổi giận với tôi chăng?

13 Từ trời cao Ngài phóng lửa hừng vụt xuống, khiến lửa đốt thấu vào xương cốt tôi;Ngài giăng lưới để chân tôi vướng mắc, và bắt tôi phải quay trở lại;Ngài để tôi sống quạnh hiu với đớn đau bịnh tật suốt ngày.