11 Mắt tôi hốc hác, vì khóc đến cạn khô nước mắt;Lòng dạ tôi tan nát từng cơn,Mật của tôi đổ ra trên đất vì sự hủy diệt Ái Nữ của dân tôi,Vì các trẻ thơ và các ấu nhi ngất xỉu trên các đường phố.
12 Chúng khóc lóc kêu xin với mẹ chúng,“Cho con bánh ăn và nước uống, mẹ ơi!” Rồi chúng ngất xỉu như kẻ bị tử thương trên các đường phố,Và chúng từ từ tắt thở trong vòng tay bên lòng mẹ.
13 Hỡi Ái Nữ của Giê-ru-sa-lem, ta có thể nói gì được nữa?Ta có thể so sánh ngươi với ai đây?Hỡi người trinh nữ, Ái Nữ của Si-ôn, ta có thể so sánh ngươi với ai để ta có thể an ủi ngươi?Vì sự hủy diệt giáng trên ngươi quá lớn;Vết thương của ngươi lớn như đại dương bát ngát, Ai có thể chữa lành ngươi?
14 Các tiên tri của ngươi đã thấy toàn những chuyện giả dối và tầm phào;Chúng đã không vạch rõ các tội của ngươi, hầu mong đảo ngược vận mạng của ngươi, Nhưng chúng chỉ thấy cho ngươi toàn những điều giả dối và ảo tưởng hư không.
15 Tất cả những kẻ đi ngang qua thấy ngươi đều đập tay tiếc rẻ,Chúng xầm xì chế nhạo và lắc đầu khinh bỉ Ái Nữ của Giê-ru-sa-lem;“Phải chăng đây vốn là thành mang danh tuyệt mỹ, và niềm vui của cả thế gian?”
16 Tất cả kẻ thù của ngươi đều mở miệng bôi bác ngươi;Chúng xầm xì chế nhạo, nghiến răng, và đắc ý nói vang,“Phen này chúng ta đã nuốt sống được nó rồi!Chúng ta đã đợi ngày nầy lâu lắm rồi;Cuối cùng chúng ta đã thấy được tận mắt!”
17 CHÚA thực hiện những gì Ngài đã quyết định;Ngài làm ứng nghiệm lời Ngài đã cảnh cáo từ lâu.Ngài lật đổ chẳng mảy may thương xót;Ngài làm cho kẻ thù của ngươi vui mừng vì ngươi,Và làm cho sừng của kẻ thù ngươi thêm mạnh.