16 Răng tôi cứ nhai trúng sạn sỏi,Thân xác tôi bị phủ dưới bụi tro.
17 “Ngài đã cất xa khỏi linh hồn con an lành thịnh vượng,Con không còn biết phước hạnh là gì.”
18 Vì thế tôi nói, “Thời huy hoàng của con đã hết,Và mọi điều con hy vọng nơi CHÚA đã tiêu tan.”
19 Mỗi khi nhớ đến cuộc sống đau khổ và lang thang vô định, tôi có cảm tưởng như đang uống ngải đắng và mật đắng.
20 Những hình ảnh ấy cứ ám ảnh tôi, và linh hồn tôi chùn xuống.
21 Nhưng tôi chợt nhớ đến điều nầy, và nhờ đó tôi còn tia hy vọng:
22 Tình thương của CHÚA không khi nào ngưng dứt, Vì ơn thương xót của Ngài chẳng cạn kiệt bao giờ.