14 Họ như những người mù đi lang thang trong các đường phố,Mình mẩy đầy máu me đến nỗi không ai dám đụng đến y phục của họ.
15 Trông thấy họ người ta la lớn, “Cút đi! Quân ô uế! Cút đi! Cút đi! Chớ đụng đến!” Vì thế họ phải bỏ xứ trốn đi và lang thang ra ngoại quốc;Nhưng ở giữa các dân ngoại, người ta cũng bảo, “Các người không được ở đây.”
16 Chính CHÚA đã rải họ ra, Ngài chẳng quan tâm đến họ nữa;Các tư tế chẳng được ai tôn trọng, Các trưởng lão chẳng còn được đặc ân.
17 Phần chúng tôi, mắt chúng tôi đã mỏi mòn trông đợi,Ðợi chờ sự cứu giúp chẳng bao giờ đến;Chúng tôi đã nôn nóng ngóng trông,Trông chờ một cường quốc không có khả năng giải cứu.
18 Mỗi bước chân của chúng tôi quân thù đều dòm ngó, Ðến nỗi chúng tôi không thể bước ra đường;Ngày cuối cùng của chúng tôi đã gần, ngày tận số của chúng tôi đã trọn, Thật vậy ngày tận cùng của chúng tôi đã đến.
19 Những kẻ truy kích chúng tôi nhanh nhẹn hơn cả đại bàng trên trời xanh;Chúng rượt theo chúng tôi trên các núi; Chúng nằm phục kích chúng tôi trong đồng hoang.
20 Người đã được xức dầu của CHÚA;Người mà chúng tôi đã coi là lẽ sống của đời chúng tôi;Người mà chúng tôi đã nói, “Dưới bóng người chúng tôi sẽ sống giữa các quốc gia,” Thì nay đã sa vào hố bẫy của chúng rồi.