15 Khi Pha-ra-ôn ương ngạnh không để chúng ta ra đi, CHÚA đã giết tất cả các con đầu lòng trong đất Ai-cập, từ con đầu lòng của loài người đến con đầu lòng của súc vật. Vì thế cha mẹ dâng lên CHÚA tất cả các con đực đầu lòng, nhưng con trai đầu lòng của cha mẹ, cha mẹ chuộc lại.’
16 Ðiều ấy sẽ làm một dấu ấn nơi tay anh chị em, một biểu tượng giữa hai mắt anh chị em, để nhắc rằng CHÚA đã dùng cánh tay quyền năng của Ngài đem chúng ta ra khỏi Ai-cập.”
17 Khi Pha-ra-ôn để dân ra đi, Ðức Chúa Trời không dẫn họ đi ngang qua xứ của dân Phi-li-tin, dù đó là đường gần hơn, vì Ðức Chúa Trời nói, “Nếu dân thấy phải đối phó với chiến tranh, chúng có thể đổi ý và trở về lại Ai-cập.”
18 Vì thế Ðức Chúa Trời dẫn họ đi đường vòng vào đồng hoang, về hướng Hồng Hải. Dân I-sơ-ra-ên trang bị vũ khí sẵn sàng khi rời Ai-cập đi lên.
19 Mô-sê đem hài cốt của Giô-sép theo, vì ông ấy có bắt dân I-sơ-ra-ên long trọng thề rằng, “Chắc chắn Ðức Chúa Trời sẽ đoái thăm anh chị em, bấy giờ anh chị em sẽ mang hài cốt tôi rời khỏi đây lên theo với anh chị em.”
20 Họ rời Su-cốt ra đi và đến Ê-tam, nơi sắp sửa vào đồng hoang, họ hạ trại.
21 CHÚA đi trước họ; ban ngày Ngài ngự trong một trụ mây để dẫn đường, và ban đêm trong một trụ lửa để soi sáng, để họ có thể đi cả ngày lẫn đêm.