1 Giê-trô, tư tế của người Mi-đi-an, nhạc phụ của Mô-sê, đã nghe tất cả những gì Ðức Chúa Trời làm cho Mô-sê và cho I-sơ-ra-ên dân Ngài, thể nào CHÚA đã đem dân I-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập.
2 Số là trước đó Mô-sê đã gởi vợ ông là Xíp-pô-ra về cho nhạc phụ ông. Ông cụ đã nhận bà lại
3 với hai con trai của bà. Tên của một cậu là Ghẹt-sôm, (vì ông nói, “Tôi là một kiều dân nơi đất khách quê người”),
4 còn tên của cậu kia là Ê-li-ê-xe (vì ông nói, “Ðức Chúa Trời của tổ tiên tôi là Ðấng giúp đỡ tôi và đã giải cứu tôi thoát khỏi gươm của Pha-ra-ôn”).
5 Giê-trô nhạc phụ của Mô-sê đến trong đồng hoang, nơi Mô-sê đang hạ trại trên núi của Ðức Chúa Trời, dẫn theo hai con trai và vợ của Mô-sê đến cho ông.
6 Cụ cho người nhắn tin với Mô-sê, “Cha là Giê-trô nhạc phụ của con đang trên đường đến thăm con; có vợ và hai con trai của con đi với cha.”
7 Mô-sê đi ra đón nhạc phụ của ông. Ông sấp mình xuống trước mặt cụ, rồi ôm hôn cụ. Hai người hỏi thăm nhau, rồi họ vào trong lều.
8 Mô-sê thuật lại cho nhạc phụ ông nghe mọi điều CHÚA đã làm cho Pha-ra-ôn và cho dân Ai-cập vì cớ dân I-sơ-ra-ên. Ông cũng kể cho cụ nghe những khó khăn gặp phải dọc đường, và thể nào CHÚA đã giải cứu họ.
9 Giê-trô vui mừng về các ơn lành CHÚA đã làm cho dân I-sơ-ra-ên trong việc giải thoát họ ra khỏi tay dân Ai-cập.
10 Giê-trô nói, “Chúc tụng CHÚA, Ðấng đã giải thoát quý vị khỏi tay dân Ai-cập và khỏi tay Pha-ra-ôn.
11 Bây giờ tôi biết rằng CHÚA là Ðấng vĩ đại hơn tất cả các thần, vì Ngài đã giải thoát dân I-sơ-ra-ên ra khỏi tay dân Ai-cập, những kẻ đã đối xử với họ cách kiêu căng.”
12 Sau đó Giê-trô nhạc phụ của Mô-sê dâng một của lễ thiêu và các con vật hiến tế lên Ðức Chúa Trời. A-rôn và tất cả các trưởng lão của I-sơ-ra-ên đến dùng bữa với nhạc phụ của Mô-sê trong sự hiện diện của Ðức Chúa Trời.
13 Hôm sau Mô-sê ngồi xét xử dân, trong khi đoàn dân đứng đợi quanh ông từ sáng sớm cho đến chiều tối.
14 Khi nhạc phụ của Mô-sê trông thấy mọi điều ông làm cho dân, ông cụ nói, “Con đang làm gì cho dân vậy? Tại sao con ngồi đó xét xử một mình, trong khi mọi người phải đứng đợi quanh con từ sáng sớm cho đến chiều tối như thế?”
15 Mô-sê trả lời nhạc phụ của ông, “Bởi vì dân muốn đến gặp con để thỉnh ý Ðức Chúa Trời.
16 Khi có chuyện tranh tụng, họ đến với con, và con phân xử đôi bên. Con cũng cho họ biết luật lệ và mệnh lệnh của Ðức Chúa Trời.”
17 Nhạc phụ của Mô-sê nói với ông, “Những gì con đang làm đó không tốt.
18 Con sẽ làm cho mình sớm kiệt lực, không những con mà luôn cả những người dân đang chờ con, vì công việc nầy quá nặng nề cho con; con không thể giải quyết hết một mình được.
19 Bây giờ con hãy nghe cha nói. Cha muốn khuyên con mấy lời, và cầu xin Ðức Chúa Trời ở với con: Con là người đại diện cho dân trước mặt Ðức Chúa Trời, để con có thể trình dâng những nan đề của họ lên Ðức Chúa Trời.
20 Con nên dạy họ các luật lệ và mệnh lệnh của Ngài, để họ biết phải đi theo đường nào và phải làm gì.
21 Ngoài ra, con cũng phải tìm trong dân những người có khả năng, những người kính sợ Ðức Chúa Trời, đáng tin cậy, ghét lợi lộc bất chính, rồi lập những người ấy lên làm những người chỉ huy trên ngàn người, trăm người, năm mươi người, và mười người.
22 Hãy để họ xét xử dân thường xuyên. Khi nào có việc quan trọng, họ sẽ đem đến con; còn những việc thường, con hãy để cho những người ấy xử. Như vậy công việc của con sẽ nhẹ đi, vì họ sẽ chia sẻ bớt gánh nặng cho con.
23 Nếu con làm được như thế, và Ðức Chúa Trời cũng truyền cho con như vậy, con mới có thể gánh vác nổi, và tất cả những người đến chờ để được xử nầy cũng sẽ sớm được về nhà họ bình an.”
24 Mô-sê nghe theo lời khuyên của nhạc phụ ông và làm theo mọi điều cụ khuyên bảo.
25 Mô-sê chọn những người có khả năng trong toàn dân I-sơ-ra-ên, rồi lập họ lên làm đầu trên dân, để họ chỉ huy ngàn người, trăm người, năm mươi người, và mười người.
26 Hằng ngày những người ấy xét xử dân. Những trường hợp khó xử họ đem đến Mô-sê, còn những trường hợp thường họ xét xử lấy.
27 Sau đó Mô-sê tiễn nhạc phụ của ông ra về, và ông cụ đã lên đường trở về xứ mình.