1 Bấy giờ Mô-sê và dân I-sơ-ra-ên hát bài ca nầy dâng lên CHÚA: “Tôi ca ngợi CHÚA, vì Ngài đã chiến thắng vẻ vang; Chiến mã và kỵ binh đều bị Ngài quăng xuống biển.
2 CHÚA là sức mạnh và bài ca của tôi;Ngài là Ðấng Giải Cứu của tôi;Ngài là Ðức Chúa Trời của tôi, tôi ca ngợi Ngài;Ngài là Ðức Chúa Trời của tổ tiên tôi, tôi tôn ngợi Ngài.
3 CHÚA là một Chiến Sĩ;Danh Ngài là CHÚA.
4 Ngài quăng xuống biển các xe chiến mã của Pha-ra-ôn và quân đội của vua ấy;Những sĩ quan tinh nhuệ của vua ấy đã chìm sâu trong Hồng Hải.
5 Nước phủ ngập chúng;Chúng như một cục đá chìm xuống biển sâu.
6 Lạy CHÚA, tay phải Ngài bày tỏ quyền năng vinh hiển;Lạy CHÚA, tay phải Ngài đánh quân giặc tan tành.
7 Với đại quyền oai hùng, Ngài đánh đổ những kẻ chống nghịch Ngài;Ngài nổi cơn thịnh nộ, chúng bị thiêu rụi như rơm.
8 Hơi từ lỗ mũi Ngài thở ra, nước đại dương liền dồn lại;Nước biển dựng đứng như một bức tường;Nước ở giữa lòng biển sâu khựng lại.
9 Quân thù bảo nhau,‘Ta sẽ truy đuổi, ta sẽ đuổi kịp chúng,Ta sẽ chia nhau chiến lợi phẩm,Ta sẽ tha hồ cướp lấy của cải chúng;Ta sẽ vung gươm lên và thẳng tay tiêu diệt chúng.’
10 Nhưng Ngài thổi hơi nổi gió, biển liền phủ lấp chúng.Chúng chìm lỉm như chì, chìm vào đáy nước sâu.
11 Lạy CHÚA, trong vòng các thần, ai giống như Ngài?Ai có thể sánh được với Ngài,Ðấng uy nghi thánh khiết,Ðấng vinh hiển đáng kinh,Ðấng làm việc diệu kỳ?
12 Ngài đưa cánh tay phải ra,Ðất liền nuốt trọn chúng.
13 Với tình thương chẳng phai tàn, Ngài dìu dắt dân Ngài cứu chuộc;Bằng sức mạnh vạn năng, Ngài dẫn họ vào nơi ngự thánh của Ngài.
14 Các dân nghe tin ấy bèn run lên lẩy bẩy;Nỗi đau đớn quằn quại bắt lấy dân Phi-li-tin.
15 Các thủ lãnh của Ê-đôm kinh hãi;Các lãnh tụ của Mô-áp run sợ,Các dân trong xứ Ca-na-an khiếp đảm rụng rời.
16 Kinh hoàng và sợ hãi giáng trên chúng;Khi cánh tay quyền năng của Ngài tỏ ra, chúng đứng chết trân như đá;Lạy CHÚA, cho đến khi dân Ngài vượt qua,Cho đến khi dân Ngài mua chuộc đã vượt qua.
17 Ngài đem họ vào và trồng trên núi do Ngài làm chủ;Lạy CHÚA, đó là nơi Ngài chọn làm chỗ ở của Ngài,Lạy CHÚA, tức là Nơi Thánh tay Ngài đã lập.
18 CHÚA sẽ trị vì đời đời vô cùng.”
19 Thật vậy, các ngựa, các xe chiến mã, và các kỵ binh của Pha-ra-ôn đã bị chìm sâu trong lòng biển, vì CHÚA đã khiến nước ập lại phủ lấp họ, còn dân I-sơ-ra-ên đã đi trên đất khô mà vượt qua lòng biển.
20 Bấy giờ Nữ Tiên Tri Mi-ri-am chị của A-rôn cầm một trống lục lạc, và các phụ nữ cũng cầm trống lục lạc đi theo bà; họ vừa khua trống vừa nhảy múa.
21 Mi-ri-am cất tiếng hát rằng,“Hãy ca ngợi CHÚA, vì Ngài đã chiến thắng vẻ vang; Chiến mã và kỵ binh đều bị Ngài quăng xuống biển.”
22 Bấy giờ Mô-sê truyền cho dân I-sơ-ra-ên nhổ trại rời Hồng Hải ra đi. Họ đi vào Đồng Hoang Su-rơ. Họ đi trong đồng hoang ba ngày và chẳng nơi nào có nước.
23 Khi họ đến Ma-ra, họ không thể uống nước ở Ma-ra được, vì nước ở nơi đó đắng. Vì thế nơi đó có tên là Ma-ra.
24 Dân oán trách Mô-sê rằng, “Chúng tôi lấy gì uống đây?”
25 Ông kêu cầu CHÚA; CHÚA chỉ cho ông một khúc cây. Ông quăng khúc cây ấy xuống nước, nước liền biến thành ngọt.Tại đó Ngài lập cho họ một quy luật và một mệnh lệnh, và cũng tại đó Ngài muốn thử lòng họ.
26 Ngài phán, “Nếu ngươi cẩn thận nghe theo tiếng CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngươi, và làm điều ngay thẳng trước mắt Ngài, nếu ngươi vâng theo các điều răn Ngài và giữ các mạng lịnh Ngài, Ta sẽ không giáng bịnh tật nào trên ngươi, như Ta đã giáng trên dân Ai-cập, vì Ta là CHÚA, Ðấng chữa lành ngươi.”
27 Rồi từ đó họ đến Ê-lim là nơi có mười hai suối nước và bảy mươi cây chà là. Dân chúng hạ trại tại đó, bên cạnh các suối nước.