9 Dân Ai-cập đuổi theo họ, tất cả ngựa, các xe chiến mã, các kỵ binh, và quân đội của Pha-ra-ôn. Chúng đuổi kịp họ đang lúc họ hạ trại bên bờ biển, gần Pi Ha-hi-rốt, đối ngang Ba-anh Xê-phôn.
10 Khi Pha-ra-ôn đến gần, dân I-sơ-ra-ên nhìn lại, và kìa, dân Ai-cập đang truy đuổi họ gần kịp rồi. Dân I-sơ-ra-ên sợ hãi quá đỗi; họ cất tiếng kêu cầu CHÚA.
11 Họ nói với Mô-sê, “Bộ ở Ai-cập không đủ mộ để chôn hay sao mà ông đem chúng tôi vào đây để chết trong sa mạc? Ông đem chúng tôi ra khỏi Ai-cập để làm gì?
12 Há chẳng phải khi còn ở Ai-cập chúng tôi đã nói với ông, ‘Mặc kệ chúng tôi, cứ để chúng tôi làm nô lệ cho dân Ai-cập’ sao? Vì thà làm nô lệ cho dân Ai-cập còn hơn bỏ thây trong sa mạc.”
13 Nhưng Mô-sê nói với dân, “Ðừng sợ, hãy đứng yên đó, và nhìn xem ơn giải cứu CHÚA thực hiện cho anh chị em hôm nay, vì những người Ai-cập anh chị em thấy hôm nay, anh chị em sẽ không bao giờ thấy họ nữa.
14 CHÚA sẽ chiến đấu cho anh chị em, anh chị em chỉ có việc đứng yên mà nhìn.”
15 Bấy giờ CHÚA phán với Mô-sê, “Tại sao ngươi kêu cầu Ta? Hãy bảo dân I-sơ-ra-ên tiếp tục tiến tới.