14 Các dân nghe tin ấy bèn run lên lẩy bẩy;Nỗi đau đớn quằn quại bắt lấy dân Phi-li-tin.
15 Các thủ lãnh của Ê-đôm kinh hãi;Các lãnh tụ của Mô-áp run sợ,Các dân trong xứ Ca-na-an khiếp đảm rụng rời.
16 Kinh hoàng và sợ hãi giáng trên chúng;Khi cánh tay quyền năng của Ngài tỏ ra, chúng đứng chết trân như đá;Lạy CHÚA, cho đến khi dân Ngài vượt qua,Cho đến khi dân Ngài mua chuộc đã vượt qua.
17 Ngài đem họ vào và trồng trên núi do Ngài làm chủ;Lạy CHÚA, đó là nơi Ngài chọn làm chỗ ở của Ngài,Lạy CHÚA, tức là Nơi Thánh tay Ngài đã lập.
18 CHÚA sẽ trị vì đời đời vô cùng.”
19 Thật vậy, các ngựa, các xe chiến mã, và các kỵ binh của Pha-ra-ôn đã bị chìm sâu trong lòng biển, vì CHÚA đã khiến nước ập lại phủ lấp họ, còn dân I-sơ-ra-ên đã đi trên đất khô mà vượt qua lòng biển.
20 Bấy giờ Nữ Tiên Tri Mi-ri-am chị của A-rôn cầm một trống lục lạc, và các phụ nữ cũng cầm trống lục lạc đi theo bà; họ vừa khua trống vừa nhảy múa.