3 Dân I-sơ-ra-ên nói với họ, “Ước gì chúng tôi bị chết bởi tay CHÚA trong xứ Ai-cập, khi được ngồi bên nồi thịt và ăn bánh no nê, còn hơn là để hai ông đem chúng tôi vào đồng hoang nầy, để cả hội chúng phải chết đói.”
4 CHÚA phán với Mô-sê, “Ta sẽ ban mưa bánh từ trời xuống cho các ngươi; mỗi ngày dân chúng sẽ đi ra, lấy đủ bánh cho ngày ấy. Ta sẽ dùng cách đó để thử chúng, xem chúng có vâng lời Ta chăng.
5 Ngày thứ sáu, chúng sẽ lấy về gấp đôi số lượng chúng thường lấy trong những ngày khác.”
6 Vậy Mô-sê và A-rôn nói với toàn dân I-sơ-ra-ên, “Ðến chiều tối anh chị em sẽ biết rằng chính CHÚA đã đem anh chị em ra khỏi xứ Ai-cập.
7 Rồi đến sáng mai, anh chị em sẽ thấy vinh hiển của CHÚA, bởi Ngài đã nghe tiếng anh chị em oán trách CHÚA. Vì chúng tôi đâu là gì mà anh chị em oán trách chúng tôi?”
8 Mô-sê lại nói, “Chiều nay CHÚA sẽ ban cho anh chị em thịt để ăn, rồi sáng mai anh chị em sẽ được no nê vì ăn bánh, bởi CHÚA đã nghe tiếng oán trách mà anh chị em đã oán trách Ngài; chứ chúng tôi là ai? Những lời anh chị em oán trách không phải oán trách chúng tôi, nhưng là oán trách CHÚA.”
9 Ðoạn Mô-sê nói với A-rôn, “Xin anh nói với toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên, ‘Hãy lại gần CHÚA, vì Ngài đã nghe tiếng oán trách của anh chị em.’”