7 Mô-sê đi ra đón nhạc phụ của ông. Ông sấp mình xuống trước mặt cụ, rồi ôm hôn cụ. Hai người hỏi thăm nhau, rồi họ vào trong lều.
8 Mô-sê thuật lại cho nhạc phụ ông nghe mọi điều CHÚA đã làm cho Pha-ra-ôn và cho dân Ai-cập vì cớ dân I-sơ-ra-ên. Ông cũng kể cho cụ nghe những khó khăn gặp phải dọc đường, và thể nào CHÚA đã giải cứu họ.
9 Giê-trô vui mừng về các ơn lành CHÚA đã làm cho dân I-sơ-ra-ên trong việc giải thoát họ ra khỏi tay dân Ai-cập.
10 Giê-trô nói, “Chúc tụng CHÚA, Ðấng đã giải thoát quý vị khỏi tay dân Ai-cập và khỏi tay Pha-ra-ôn.
11 Bây giờ tôi biết rằng CHÚA là Ðấng vĩ đại hơn tất cả các thần, vì Ngài đã giải thoát dân I-sơ-ra-ên ra khỏi tay dân Ai-cập, những kẻ đã đối xử với họ cách kiêu căng.”
12 Sau đó Giê-trô nhạc phụ của Mô-sê dâng một của lễ thiêu và các con vật hiến tế lên Ðức Chúa Trời. A-rôn và tất cả các trưởng lão của I-sơ-ra-ên đến dùng bữa với nhạc phụ của Mô-sê trong sự hiện diện của Ðức Chúa Trời.
13 Hôm sau Mô-sê ngồi xét xử dân, trong khi đoàn dân đứng đợi quanh ông từ sáng sớm cho đến chiều tối.