11 Khi Mô-sê đã trưởng thành, một ngày kia, ông đi ra để thăm đồng bào của ông và chứng kiến cảnh họ làm lao động khổ sai. Ông thấy một người Ai-cập đang đánh một người Hê-bơ-rơ, tức một người cùng dòng giống với ông.
12 Ông nhìn tới nhìn lui và chẳng thấy ai, ông giết người Ai-cập, rồi vùi thây hắn dưới cát.
13 Hôm sau ông cũng ra thăm đồng bào ông; khi thấy hai người Hê-bơ-rơ đánh nhau, ông nói với người có lỗi, “Tại sao anh đánh đồng bào của mình?”
14 Người ấy đáp, “Ai lập ông làm người cai trị chúng tôi và làm quan để xét xử chúng tôi? Ông định giết tôi như đã giết người Ai-cập kia phải không?”Bấy giờ Mô-sê phát sợ và nghĩ, “Chắc chắn việc nầy đã bị lộ rồi.”
15 Khi Pha-ra-ôn nghe được việc đó, ông cho tìm bắt để giết Mô-sê. Nhưng Mô-sê trốn thoát cuộc lùng bắt của Pha-ra-ôn. Ông trốn đến ẩn cư trong xứ Mi-đi-an, và ngồi xuống nghỉ cạnh một giếng nước.
16 Thuở ấy vị tế sư của dân Mi-đi-an có bảy con gái. Các cô ấy đến giếng kéo nước và đổ vào máng cho đàn chiên của cha họ uống.
17 Bấy giờ có mấy cậu chăn chiên đến sau, nhưng lại bắt họ phải tránh ra để nhường chỗ. Thấy vậy Mô-sê đứng dậy, binh vực các cô ấy, và cho đàn chiên của họ được tiếp tục uống nước.