20 Vậy Mô-sê dẫn vợ và các con trai ông ra đi. Ông đỡ họ cỡi trên lưng lừa trở về xứ Ai-cập; còn Mô-sê thì cầm cây gậy của Ðức Chúa Trời trong tay.
21 CHÚA phán với Mô-sê, “Khi ngươi trở về tới Ai-cập, hãy làm những phép lạ Ta cho tay ngươi có quyền làm, trước mặt Pha-ra-ôn, nhưng Ta sẽ để cho nó cứng lòng, hầu nó sẽ không cho dân đi.
22 Bấy giờ ngươi sẽ nói với Pha-ra-ôn, ‘CHÚA phán thế nầy: I-sơ-ra-ên là con đầu lòng của Ta.
23 Ta truyền cho ngươi: Hãy để con Ta đi, để nó thờ phượng Ta. Nếu ngươi từ chối không để con Ta đi, này, Ta sẽ giết con đầu lòng của ngươi.’”
24 Dọc đường, tại một chỗ họ dừng lại nghỉ đêm, CHÚA gặp Mô-sê và định giết ông.
25 Nhưng bà Xíp-pô-ra lấy một mảnh đá lửa bén cắt đứt phần da quy đầu của con trai bà, rồi lấy nó chạm vào đôi chân Mô-sê, và nói, “Anh quả thật là người chồng có duyên nợ máu với em.”
26 Nhờ vậy CHÚA tha mạng ông. Lúc ấy bà nói, “Duyên nợ máu với chồng” để chỉ về phép cắt bì.