20 CHÚA phán với Mô-sê, “Sáng mai, ngươi hãy dậy sớm, đi đón gặp Pha-ra-ôn, khi nó ra bờ sông. Ngươi hãy nói với nó, ‘CHÚA phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta.
21 Vì nếu ngươi không để dân Ta đi, Ta sẽ sai vô số ruồi nhặng đến trên ngươi, trên quần thần ngươi, và trên dân ngươi. Chúng sẽ vào trong các cung điện ngươi, rồi nhà của dân Ai-cập sẽ đầy ruồi nhặng, và hễ nơi nào có người ở, nơi đó sẽ có đầy ruồi nhặng.
22 Nhưng trong ngày ấy, Ta sẽ biệt riêng vùng Gô-sen, nơi dân Ta ở, để nơi ấy không có ruồi nhặng, hầu ngươi có thể biết rằng Ta là CHÚA trong xứ nầy.
23 Ta sẽ làm như thế để phân biệt giữa dân Ta và dân ngươi. Dấu lạ nầy sẽ xảy ra ngày mai.’”
24 CHÚA làm y như vậy. Một đám ruồi nhặng rất lớn đen nghịt cả vùng trời bay vào cung điện của Pha-ra-ôn và các tư dinh của quần thần ông. Cả xứ Ai-cập đều bị tàn phá vì nạn ruồi nhặng ấy.
25 Pha-ra-ôn bèn cho triệu Mô-sê và A-rôn vào và nói, “Hãy đi, dâng tế lễ lên Ðức Chúa Trời của các ngươi ở trong nước nầy.”
26 Nhưng Mô-sê đáp, “Chúng tôi không làm như vậy được, vì của tế lễ chúng tôi dâng lên CHÚA, Ðức Chúa Trời của chúng tôi, sẽ làm phật lòng dân Ai-cập. Nếu chúng tôi dâng của tế lễ trước mắt dân Ai-cập, mà làm cho họ tức giận, há họ chẳng ném đá chúng tôi sao?