24 Mưa đá và chớp loé lên liên tục giữa trận mưa. Mưa đá lớn khủng khiếp trút xuống trên đất Ai-cập đến nỗi kể từ khi lập quốc đến bấy giờ chưa hề có như vậy.
25 Mưa đá tàn phá tất cả những gì ở ngoài đồng trống trong khắp đất Ai-cập, cả loài người lẫn loài thú. Mưa đá cũng tàn phá tất cả những hoa màu ngoài đồng và làm gãy nát mọi cây cối ngoài đồng.
26 Duy chỉ xứ Gô-sen, nơi dân I-sơ-ra-ên sống, không bị mưa đá.
27 Bấy giờ Pha-ra-ôn cho gọi Mô-sê và A-rôn vào và nói với họ, “Lần nầy ta đã có tội. CHÚA thật đúng. Ta và dân ta đều có lỗi.
28 Hai ngươi hãy cầu nguyện với CHÚA. Sấm sét và mưa đá lớn kinh thần như thế thật quá đủ để ta phục. Ta để cho các ngươi đi. Các ngươi không cần phải ở đây thêm nữa.”
29 Mô-sê nói với ông, “Khi tôi ra khỏi kinh thành, tôi sẽ đưa hai tay lên hướng về CHÚA; sấm sét sẽ ngừng, mưa đá sẽ dứt, để bệ hạ biết rằng thế gian nầy thuộc về CHÚA.
30 Nhưng tôi biết bệ hạ và quần thần của bệ hạ vẫn chưa kính sợ CHÚA là Ðức Chúa Trời đâu.”