29 Mô-sê nói với ông, “Khi tôi ra khỏi kinh thành, tôi sẽ đưa hai tay lên hướng về CHÚA; sấm sét sẽ ngừng, mưa đá sẽ dứt, để bệ hạ biết rằng thế gian nầy thuộc về CHÚA.
30 Nhưng tôi biết bệ hạ và quần thần của bệ hạ vẫn chưa kính sợ CHÚA là Ðức Chúa Trời đâu.”
31 Vả, lúc ấy chỉ có cây lanh và lúa mạch bị tàn phá, vì lúa mạch đã trổ bông và cây lanh đã có nụ.
32 Nhưng lúa mì và lúa miến đều không bị thiệt hại, vì chúng mọc lên muộn hơn.
33 Mô-sê rời Pha-ra-ôn và ra khỏi kinh thành. Ông đưa hai tay lên hướng về CHÚA, sấm sét và mưa đá ngưng lại, mưa cũng ngừng tuôn đổ xuống đất.
34 Nhưng khi Pha-ra-ôn thấy mưa đã tạnh, mưa đá và sấm sét đã ngưng, ông phạm tội nữa, lòng ông và lòng của quần thần ông cứng trở lại.
35 Vậy lòng của Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không để cho dân I-sơ-ra-ên đi, như CHÚA đã phán trước với Mô-sê.