2 Chủ gọi quản gia ấy đến và bảo, ‘Anh đã làm gì mà tôi nghe báo cáo như thế? Hãy khai trình việc quản lý của anh cho tôi xem, vì anh sẽ không làm quản gia nữa.’
3 Quản gia ấy tự nhủ, ‘Ta sẽ làm gì bây giờ, vì chủ cách chức quản gia của ta? Cuốc đất thì ta không đủ sức, còn ăn mày thì xấu hổ quá.
4 Thôi ta biết phải làm gì rồi, để khi bị mất chức quản gia, sẽ có người tiếp ta vào nhà họ.’
5 Quản gia ấy bèn gọi từng con nợ của chủ đến. Anh hỏi người thứ nhất, ‘Ông nợ chủ tôi bao nhiêu?’
6 Người ấy đáp, ‘Một trăm thùng dầu.’ Anh bảo, ‘Hãy lấy giấy nợ của ông, ngồi xuống mau, và viết năm chục.’
7 Rồi anh hỏi người khác, ‘Ông nợ bao nhiêu?’ Người ấy đáp, ‘Một trăm thùng lúa.’ Anh bảo người ấy, ‘Hãy lấy giấy nợ của ông và viết tám chục.’
8 Chủ khen người quản gia bất lương ấy, vì anh ta đã hành động cách tinh ranh. Thật vậy, khi xử sự với người đồng thời với mình, con cái của thế gian nầy hành động tinh ranh hơn con cái của ánh sáng.