1 Bấy giờ Lễ Bánh Không Men cũng gọi là Lễ Vượt Qua đến gần.
2 Các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật tìm cách giết Ngài, vì họ sợ dân chúng.
3 Sa-tan đã nhập vào Giu-đa, cũng gọi là Ích-ca-ri-ốt, một trong mười hai sứ đồ.
4 Hắn đi bàn mưu với các trưởng tế và các sĩ quan chỉ huy cảnh binh đền thờ về cách nào hắn có thể nộp Ngài cho họ.
5 Họ rất mừng và đồng ý cho hắn một số tiền.
6 Vậy hắn ưng thuận và tìm dịp khi không có đám đông hiện diện để phản nộp Ngài cho họ.
7 Bấy giờ ngày Lễ Bánh Không Men đã đến, ấy là ngày người ta phải giết con chiên làm vật hiến tế trong Lễ Vượt Qua,
8 Ngài sai Phi-rơ và Giăng đi và dặn, “Hãy đi, chuẩn bị tiệc Lễ Vượt Qua cho chúng ta để chúng ta ăn.”
9 Họ hỏi Ngài, “Thưa Thầy, Thầy muốn chúng con dọn tiệc ấy ở đâu?”
10 Ngài đáp với họ, “Nầy, khi các ngươi vào thành, các ngươi sẽ gặp một người mang một vò nước, hãy đi theo người đó và vào nhà nào người đó vào.
11 Các ngươi hãy hỏi chủ nhà ấy rằng, ‘Thầy chúng tôi xin hỏi ông: “Phòng khách, nơi Ta sẽ dự tiệc Lễ Vượt Qua với các môn đồ Ta ở đâu?’
12 Người ấy sẽ chỉ cho các ngươi một phòng lớn, trên lầu, có bàn ghế sẵn sàng; hãy chuẩn bị bữa tiệc tại đó.”
13 Họ ra đi và gặp mọi sự y như Ngài đã bảo trước với họ; họ chuẩn bị bữa tiệc Lễ Vượt Qua tại đó.
14 Khi đến giờ Ngài ngồi vào bàn ăn, các môn đồ cùng ngồi với Ngài.
15 Ngài nói với họ, “Ta rất muốn ăn Lễ Vượt Qua nầy với các ngươi trước khi Ta chịu khổ hình,
16 vì Ta nói với các ngươi, Ta sẽ không ăn lễ nầy nữa cho đến khi nó được làm trọn trong vương quốc Ðức Chúa Trời.”
17 Ðoạn Ngài lấy chén, tạ ơn, rồi nói, “Hãy lấy chén nầy và chia cho nhau,
18 vì Ta nói với các ngươi, từ nay Ta sẽ không uống nước nho nữa cho đến khi vương quốc Ðức Chúa Trời đến.”
19 Kế đó Ngài lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra, đưa cho họ, và nói, “Ðây là thân thể Ta vì các ngươi mà phó cho; hãy làm điều nầy để nhớ Ta.”
20 Tương tự, sau khi ăn, Ngài lấy chén và bảo, “Chén nầy là giao ước mới trong huyết Ta, vì các ngươi đổ ra.
21 Nầy, bàn tay kẻ phản Ta đang để trên bàn với Ta.
22 Con Người sẽ ra đi theo như đã định, nhưng khốn thay cho kẻ phản bội Con Người.”
23 Các môn đồ bắt đầu hỏi nhau, xem ai trong vòng họ toan làm chuyện đó.
24 Khi ấy các môn đồ nổi lên cãi nhau xem ai là người lớn nhất giữa vòng họ.
25 Ngài nói với họ, “Vua chúa các dân ngoại lấy quyền lực thống trị dân, những kẻ cầm quyền trên dân cho mình là những người làm ơn làm phước cho dân.
26 Nhưng các ngươi thì chẳng như vậy. Người lớn nhất giữa các ngươi phải trở nên như người non kém nhất, và người lãnh đạo phải như người phục vụ.
27 Vì giữa người ngồi ăn và người hầu bàn, ai là người lớn hơn? Há chẳng phải là người ngồi ăn sao? Nhưng ở giữa các ngươi, Ta như một người phục vụ.
28 Còn các ngươi là những người đã trung thành gắn bó với Ta giữa những cơn thử thách của Ta,
29 Ta ban cho các ngươi quyền trị vì như Cha đã ban quyền trị vì vương quốc cho Ta,
30 để các ngươi có thể ăn và uống tại bàn Ta trong vương quốc của Ta, và các ngươi sẽ ngồi trên các ngai để xét đoán mười hai chi tộc I-sơ-ra-ên.”
31 “Hỡi Si-môn, Si-môn! Kìa Sa-tan đã đòi sàng sảy các ngươi như lúa mì.
32 Nhưng Ta đã cầu nguyện cho ngươi, để ngươi không mất đức tin. Phần ngươi, sau khi ngươi quay lại, hãy làm vững mạnh anh chị em ngươi.”
33 Nhưng ông thưa với Ngài, “Lạy Chúa, con sẵn sàng đi với Ngài dù phải vào tù hay phải chết.”
34 Nhưng Ngài đáp, “Hỡi Phi-rơ, Ta nói với ngươi, hôm nay trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối không biết Ta ba lần.”
35 Ngài nói với họ, “Khi Ta sai các ngươi ra đi, không mang theo túi tiền, bao bị, hay giày dép, nhưng các ngươi có thiếu gì không?”Họ đáp, “Thưa không thiếu gì.”
36 Ngài nói với họ, “Nhưng bây giờ ai có túi tiền, hãy lấy mang theo; ai có bao bị, cũng làm vậy; ai không có gươm, hãy bán áo choàng và mua một thanh gươm,
37 vì Ta nói với các ngươi, lời Kinh Thánh nầy về Ta phải được ứng nghiệm,‘Người đã bị liệt vào hàng kẻ phạm pháp.’ Thật vậy những gì đã viết về Ta phải được ứng nghiệm.”
38 Họ đáp, “Lạy Chúa, nầy, ở đây chúng con có hai thanh gươm.”Ngài nói, “Vậy cũng đủ rồi.”
39 Ngài đi ra, và theo thường lệ, Ngài đi đến Núi Ô-liu, và các môn đồ cũng đi theo Ngài.
40 Khi đến nơi, Ngài nói với họ, “Hãy cầu nguyện để các ngươi không bị sa vào chước cám dỗ.”
41 Rồi Ngài đi cách xa họ khoảng chừng ném một hòn đá; Ngài quỳ xuống và cầu nguyện rằng,
42 “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin Cha cất chén nầy khỏi Con. Dầu vậy, không theo ý Con, mà xin ý Cha được nên.”[
43 Bấy giờ một thiên sứ từ trời hiện ra với Ngài và thêm sức cho Ngài.
44 Trong cơn thống khổ Ngài cầu nguyện tha thiết, mồ hôi Ngài toát ra như những giọt máu nhỏ xuống đất.]
45 Khi cầu nguyện xong, Ngài đứng dậy, đến chỗ các môn đồ, và thấy họ đều ngủ vì sầu thảm.
46 Ngài nói với họ, “Sao các ngươi lại ngủ? Hãy thức dậy và cầu nguyện để các ngươi khỏi sa vào chước cám dỗ.”
47 Ðang khi Ngài còn nói, kìa, một đám đông xuất hiện, có tên phản bội Giu-đa, một trong mười hai sứ đồ, dẫn đầu họ. Hắn lại gần Ðức Chúa Jesus và ôm hôn Ngài.
48 Ðức Chúa Jesus nói với hắn, “Giu-đa, ngươi dùng cái hôn để phản bội Con Người sao?”
49 Những người đang ở quanh Ngài thấy sự việc xảy ra liền hỏi, “Lạy Chúa, chúng con phải dùng gươm để đánh chăng?”
50 Một người trong nhóm họ chém đầy tớ của vị thượng tế đứt tai bên phải.
51 Nhưng Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Ngừng tay lại! Ðừng đánh nữa.” Ngài sờ tai đầy tớ ấy và chữa lành cho.
52 Ðoạn Ðức Chúa Jesus nói với các trưởng tế, các sĩ quan chỉ huy cảnh binh đền thờ, và các trưởng lão đến bắt Ngài, “Sao các ngươi mang gươm giáo và gậy gộc đến bắt Ta như thể bắt trộm cướp vậy?
53 Hằng ngày Ta ở với các ngươi trong đền thờ, các ngươi không tra tay bắt Ta; nhưng bây giờ là thì giờ của các ngươi và của quyền lực tối tăm.”
54 Họ bắt Ngài, dẫn Ngài đi, và đưa Ngài đến nhà của vị thượng tế. Còn Phi-rơ, ông đi theo cách một khoảng xa xa.
55 Họ nhóm một đống lửa ở giữa sân, rồi ngồi xuống sưởi ấm với nhau. Phi-rơ cũng ngồi sưởi ấm với họ.
56 Một cô tớ gái thấy ông ngồi bên đống lửa, bèn nhìn chăm chăm vào ông, và nói, “Ông nầy cũng ở với ông ấy đây.”
57 Nhưng Phi-rơ chối phăng và nói, “Này bà, tôi không biết ông ấy.”
58 Một lát sau, một người khác thấy ông bèn nói, “Ông cũng là một người trong nhóm ông ấy.”Nhưng Phi-rơ nói, “Này ông, không phải tôi đâu nhé.”
59 Khoảng một giờ sau, một người khác lại quả quyết, “Ông nầy đúng là người của ông ấy rồi, vì ông ấy cũng là người Ga-li-lê.”
60 Nhưng Phi-rơ đáp, “Này ông, tôi không biết ông nói gì.”Khi Phi-rơ còn đang nói, ngay lúc đó, một con gà cất tiếng gáy.
61 Chúa quay lại nhìn Phi-rơ. Phi-rơ nhớ lại lời Chúa đã nói với ông, “Hôm nay, trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối không biết Ta ba lần.”
62 Ông đi ra và khóc lóc đắng cay.
63 Bấy giờ những kẻ canh giữ Ðức Chúa Jesus chế giễu Ngài và đánh Ngài.
64 Chúng bịt mắt Ngài và hỏi Ngài rằng, “Hãy nói tiên tri đi, ai đánh ông đó?”
65 Chúng còn nói nhiều điều khác xúc phạm đến Ngài.
66 Ðến sáng ngày, các trưởng lão của dân, các trưởng tế, và các thầy dạy giáo luật họp lại; họ đem Ngài ra trước Hội Ðồng của họ và hỏi rằng,
67 “Nếu ông là Ðấng Christ, hãy nói cho chúng tôi biết.”Nhưng Ngài trả lời họ, “Nếu Ta nói với các ngươi, các ngươi sẽ không tin,
68 và nếu Ta hỏi, các ngươi sẽ không trả lời.
69 Nhưng từ bây giờ trở đi Con Người sẽ ngồi bên phải ngai quyền năng của Ðức Chúa Trời.”
70 Tất cả họ đều hỏi, “Vậy ông là Con Ðức Chúa Trời sao?”Ngài trả lời họ, “Chính các ngươi nói rằng Ta là Ðấng ấy.”
71 Họ bèn nói, “Chúng ta đâu cần chứng cớ gì nữa? Chính chúng ta đã nghe miệng ông ấy nói rồi.”