1 Ðức Chúa Jesus đầy dẫy Ðức Thánh Linh, từ Sông Giô-đanh trở về, và được Ðức Thánh Linh dẫn vào đồng hoang.
2 Ngài ở đó bốn mươi ngày và chịu Ác Quỷ cám dỗ. Trong những ngày ấy, Ngài không ăn gì cả; khi thời gian ấy đã mãn, Ngài đói.
3 Ác Quỷ nói với Ngài, “Nếu ngươi là Con Ðức Chúa Trời, hãy ra lịnh cho viên đá nầy biến thành bánh đi.”
4 Ðức Chúa Jesus phán với nó, “Có lời chép rằng,‘Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh mà thôi.’”
5 Sau đó Ác Quỷ đưa Ngài lên một nơi cao và chỉ cho Ngài tất cả các vương quốc trên thế gian trong giây lát,
6 rồi nó nói với Ngài, “Ta sẽ ban tất cả quyền lực và vinh hiển của các vương quốc nầy cho ngươi, vì quyền ấy đã trao cho ta, và ta muốn ban cho ai tùy ý.
7 Vậy bây giờ, nếu ngươi quỳ xuống thờ lạy ta, tất cả sẽ thuộc về ngươi.”
8 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với nó, “Có lời chép rằng, ‘Ngươi phải thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi và chỉ phụng sự một mình Ngài mà thôi.’”
9 Kế đó Ác Quỷ đưa Ngài đến Giê-ru-sa-lem, để Ngài đứng trên nóc đền thờ, rồi nói với Ngài, “Nếu ngươi là Con Ðức Chúa Trời, hãy gieo mình xuống đi,
10 vì có lời chép rằng,‘Ngài sẽ truyền lịnh cho các thiên sứ của Ngài bảo gìn giữ ngươi,’
11 và rằng,‘Các thiên sứ sẽ nâng ngươi trên đôi tay của họ,Kẻo chân ngươi vấp nhằm đá chăng.’”
12 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với nó, “Có lời phán rằng,‘Ngươi chớ thử Chúa, Ðức Chúa Trời của ngươi.’”
13 Sau khi Ác Quỷ đã dùng mọi cách để cám dỗ Ngài, nó rời bỏ Ngài, chờ một cơ hội khác.
14 Ðức Chúa Jesus trở về miền Ga-li-lê trong quyền năng của Ðức Thánh Linh. Danh tiếng Ngài được đồn ra khắp miền phụ cận.
15 Ngài bắt đầu giảng dạy trong các hội đường và được mọi người khen ngợi.
16 Ngài trở về Na-xa-rét, nơi Ngài sinh trưởng. Theo thường lệ, ngày Sa-bát Ngài đến hội đường và đứng dậy để đọc Kinh Thánh.
17 Người ta trao cho Ngài cuộn sách của Tiên Tri I-sai-a. Ngài mở cuộn sách ra và tìm thấy đoạn kinh văn, chỗ ấy chép:
18 “Thần của Chúa ngự trên tôi, Vì Ngài đã xức dầu lựa chọn tôi, Ðể tôi rao báo tin mừng cho người nghèo;Ngài đã sai tôi để công bố lệnh phóng thích cho những người tù và sự sáng mắt cho những người mù, để giải thoát những người bị áp bức ra đi tự do,
19 Hầu công bố năm hồng ân của Chúa.”
20 Ngài cuốn cuộn sách lại, trao cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Mọi mắt trong hội đường đều chăm chú nhìn Ngài.
21 Ngài bắt đầu nói với họ, “Hôm nay lời Kinh Thánh các ngươi vừa nghe đã được ứng nghiệm.”
22 Mọi người đều khen ngợi Ngài. Họ lấy làm ngạc nhiên về những lời đầy ơn từ miệng Ngài nói ra, rồi họ bảo nhau, “Người nầy há chẳng phải là con trai của Giô-sép sao?”
23 Ngài nói với họ, “Chắc hẳn các ngươi muốn nói với Ta câu tục ngữ, ‘Y sĩ ơi, hãy tự chữa bịnh cho mình đi.’ Những gì chúng tôi đã nghe ông làm ở Ca-phác-na-um, cũng hãy làm ở đây, nơi quê hương của ông đi.”
24 Ðoạn Ngài phán, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, không tiên tri nào được chấp nhận tại quê hương mình.
25 Thật vậy, Ta nói với các ngươi, trong thời Ê-li-gia, có nhiều bà góa trong I-sơ-ra-ên, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả xứ bị nạn đói lớn hoành hành,
26 nhưng Ê-li-gia không được sai đến với bà nào trong các bà góa ấy, ngoại trừ một bà góa ở Xa-rê-phát xứ Si-đôn.
27 Cũng có nhiều người phung ở I-sơ-ra-ên trong thời Tiên Tri Ê-li-sa, nhưng không ai được sạch, ngoại trừ Na-a-man người Sy-ri-a.”
28 Khi nghe như thế, ai nấy trong hội đường đều phẫn nộ.
29 Họ đứng dậy, đuổi Ngài ra khỏi thành, dẫn Ngài lên gành đá trên ngọn đồi, tức ngọn đồi nơi thành của họ được xây, và định xô Ngài xuống vực thẳm.
30 Nhưng Ngài đi ngang qua giữa họ mà bỏ đi.
31 Ngài đi xuống Ca-phác-na-um, một thành phố trong miền Ga-li-lê. Cứ đến ngày Sa-bát, Ngài giảng dạy cho họ.
32 Họ rất ngạc nhiên về sự giảng dạy của Ngài, vì lời Ngài có uy quyền.
33 Lúc ấy trong hội đường có một người bị tà linh ô uế ám hại. Người ấy la to,
34 “Lạy Ðức Chúa Jesus ở Na-xa-rét, chúng tôi nào có xúc phạm gì đến Ngài chăng? Ngài đến để tiêu diệt chúng tôi sao? Tôi biết Ngài là ai. Ngài là Ðấng Thánh của Ðức Chúa Trời.”
35 Nhưng Ðức Chúa Jesus quở nó rằng, “Hãy im đi và ra khỏi người nầy.” Quỷ liền vật người ấy ngã xuống giữa hội đường và xuất ra khỏi người ấy, không làm hại gì người ấy.
36 Mọi người đều kinh hãi, họ nói với nhau, “Ðạo gì vậy? Ông ấy lấy quyền năng và uy lực ra lịnh cho các tà linh ô uế, và chúng phải xuất ra!”
37 Thế là tiếng đồn về Ngài lan truyền khắp nơi trong vùng.
38 Ngài đứng dậy rời hội đường và vào nhà của Si-môn. Lúc ấy nhạc mẫu của Si-môn đang bị cơn sốt nặng hành hạ; họ xin Ngài chữa bịnh cho bà.
39 Ngài đến nghiêng mình trên bà và quở cơn sốt, cơn sốt liền lìa khỏi bà. Ngay lập tức bà đứng dậy và phục vụ họ.
40 Khi mặt trời lặn, tất cả những ai có người đau yếu với mọi thứ bịnh tật đều đem những người ấy đến với Ngài. Ngài đặt tay trên từng người và chữa lành họ.
41 Các quỷ cũng xuất ra khỏi nhiều người và la lên rằng, “Ngài là Con Ðức Chúa Trời!” Nhưng Ngài quở chúng và không cho chúng nói, vì chúng biết Ngài là Ðấng Christ.
42 Sáng sớm hôm sau Ngài đến một nơi vắng vẻ. Ðám đông đi tìm Ngài. Họ đến với Ngài và cố giữ Ngài ở lại để Ngài không rời khỏi họ.
43 Nhưng Ngài nói với họ, “Ta cần phải rao giảng Tin Mừng của vương quốc Ðức Chúa Trời cho các thành phố khác nữa, vì đó là lý do Ta được sai đến.”
44 Sau đó Ngài đến giảng trong các hội đường khắp miền Giu-đê.