1 Trong năm thứ mười lăm của triều đại Hoàng Ðế Ti-bê-ri-u, khi Pôn-tơ Phi-lát làm tổng trấn miền Giu-đê, Hê-rốt làm vua chư hầu miền Ga-li-lê, Phi-líp em ông làm vua chư hầu miền I-tu-rê và miền Tra-cô-ni-tít, Ly-sa-ni-a làm vua chư hầu miền A-bi-len,
2 An-nát và Cai-a-pha làm thượng tế, lời của Ðức Chúa Trời đến với Giăng con trai Xa-cha-ri trong đồng hoang.
3 Do đó ông đến khắp miền dọc Sông Giô-đanh rao giảng rằng mọi người phải ăn năn để được tha tội và hãy bày tỏ lòng ăn năn ấy qua phép báp-têm,
4 như có chép trong sách của Tiên Tri I-sai-a,“Có tiếng kêu lên trong đồng hoang rằng: ‘Hãy chuẩn bị con đường của Chúa;Hãy làm bằng thẳng các lối đi của Ngài.
5 Mọi thung lũng phải lấp cho đầy;Mọi núi đồi phải san cho thấp;Mọi đường cong quẹo phải sửa cho ngay;Mọi lối gập ghềnh phải ban cho phẳng;
6 Bấy giờ mọi loài xác thịt sẽ thấy ơn cứu rỗi của Ðức Chúa Trời.’”
7 Vậy Giăng nói với đoàn dân kéo ra gặp ông để chịu báp-têm, “Hỡi dòng dõi của rắn lục kia, ai đã cảnh cáo các người để chạy trốn cơn thịnh nộ sắp đến?