16 Còn chính Ngài, Ngài thường rút lui vào những nơi hoang vắng để cầu nguyện.
17 Một ngày kia Ngài đang giảng dạy, có những người Pha-ri-si và các thầy dạy giáo luật ngồi gần đó, những vị ấy từ các làng trong miền Ga-li-lê, miền Giu-đê, và từ Thành Giê-ru-sa-lem đến. Quyền năng của Chúa ở trong Ngài để Ngài chữa bịnh.
18 Nầy, người ta khiêng đến một người bị bại nằm trên cáng; họ tìm cách đem người ấy vào và đặt trước mặt Ngài.
19 Nhưng sau khi không tìm được cách nào vì đoàn dân quá đông, họ bèn lên mái nhà, gỡ tấm bửng ra, và dòng người bại nằm trên cáng xuống giữa đám đông, ngay trước mặt Ðức Chúa Jesus.
20 Thấy đức tin của họ, Ngài phán, “Này ngươi, tội lỗi ngươi đã được tha rồi.”
21 Bấy giờ những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si bắt đầu thắc mắc, “Người nầy là ai mà lộng ngôn như thế? Ngoại trừ một mình Ðức Chúa Trời, ai có quyền tha tội?”
22 Nhưng biết ý tưởng họ, Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Tại sao tâm trí các ngươi thắc mắc như vậy?