1 Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, lập Sê-đê-kia, con Giô-si-a, làm vua nước Giu-đa thế cho Cô-nia, con Giê-hô-gia-kim.
2 Nhưng cả vua Sê-đê-kia, quần thần, và dân trong nước, không một ai chú ý đến lời CHÚA phán qua tiên tri Giê-rê-mi.
3 Tuy nhiên, vua Sê-đê-kia sai Giê-hu-can, con Sê-lê-mia, và thầy tế lễ Sô-phô-ni, con Ma-a-sê-gia, đến thưa với tiên tri Giê-rê-mi: “Xin ông vì chúng tôi cầu khẩn CHÚA, Đức Chúa Trời chúng ta.”
4 Lúc ấy, Giê-rê-mi chưa bị giam cầm nên còn đi lại tự do giữa dân chúng.
5 Quân Canh-đê đang vây hãm thành Giê-ru-sa-lem, nghe tin quân của Pha-ra-ôn đã tiến ra khỏi Ai-cập, liền rút đi khỏi thành.
6 Bấy giờ CHÚA phán với tiên tri Giê-rê-mi:
7 “CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Vua Giu-đa đã sai các ngươi đến cầu hỏi ý Ta. Hãy tâu lại như vầy: ‘Quân đội của Pha-ra-ôn đã tiến lên cứu giúp các ngươi sẽ quay trở về xứ mình, về Ai-cập.
8 Quân Canh-đê sẽ trở lại vây đánh thành này, chúng sẽ chiếm được và phóng hỏa đốt thành.’ ”
9 CHÚA phán: “Các ngươi đừng tự dối mình, đừng tự nhủ: ‘Quân Canh-đê thế nào cũng rút đi khỏi chúng ta!’ vì chúng sẽ không rút khỏi đâu.
10 Dù cho các ngươi có đánh tan quân Canh-đê đang hãm đánh các ngươi, đến nỗi chỉ còn lại những thương binh trong lều, chúng cũng sẽ vùng dậy, phóng hỏa đốt trụi thành này.”
11 Sau khi quân Canh-đê rút khỏi thành Giê-ru-sa-lem vì quân của Pha-ra-ôn đang tiến về thành,
12 Giê-rê-mi định ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, đi về địa phận Bên-gia-min để nhận phần cơ nghiệp của mình giữa dân tại đấy.
13 Nhưng khi tiên tri Giê-rê-mi vừa đến cổng Bên-gia-min thị bị Di-rê-gia (con Sê-lê-mia, cháu Ha-na-nia), viên đội trưởng tuần cảnh tại đấy, chặn lại, buộc tội: “Ông đào ngũ theo quân Canh-đê!”
14 Giê-rê-mi đáp: “Không phải vậy! Tôi không có đào ngũ theo quân Canh-đê.” Nhưng Di-rê-gia vẫn không nghe, cứ bắt Giê-rê-mi giải về cho các quan chức.
15 Các quan giận Giê-rê-mi lắm, ra lệnh đánh đòn và giam trong nhà thư ký Giô-na-than, vì nhà này đã chuyển thành nhà tù.
16 Vậy Giê-rê-mi bị giam trong xà lim dưới hầm, và giữ tại đó lâu ngày.
17 Sau đó, vua Sê-đê-kia ra lệnh giải Giê-rê-mi về cung, vua hỏi kín Giê-rê-mi: “CHÚA có phán lời gì không?” Giê-rê-mi đáp: “Muôn tâu bệ hạ, có.” Ông nói tiếp: “Bệ hạ sẽ bị nộp vào tay vua Ba-by-lôn.”
18 Và Giê-rê-mi thưa với vua Sê-đê-kia: “Tôi có phạm lỗi gì với bệ hạ, hoặc với quần thần, hay dân chúng này mà bệ hạ lại bỏ tù tôi?
19 Còn các tiên tri đã từng rao báo là vua Ba-by-lôn sẽ không bao giờ tấn công bệ hạ và đất nước này, các tiên tri ấy hiện ở đâu?
20 Muôn tâu bệ hạ, giờ đây xin bệ hạ nghe lời tôi khẩn nài. Xin bệ hạ đừng trả tôi về nhà của thư ký Giô-na-than, kẻo tôi chết mất tại đấy.”
21 Vua Sê-đê-kia truyền lệnh giữ Giê-rê-mi tại sân vệ binh, và phát cho ông mỗi ngày một khoanh bánh mì từ phố lò bánh, cho đến khi trong thành không còn bánh nữa. Vậy Giê-rê-mi bị giam tại sân vệ binh.