25 Tôi nhìn xem, này không một bóng người, Hết thảy chim trời đều bay mất biệt.
26 Tôi nhìn xem, này đất mầu mỡ thành sa mạc, Hết thảy các thành đều đổ nát Trước mặt CHÚA, trước cơn thịnh nộ của Ngài.
27 CHÚA phán như vầy: “Khắp đất nước sẽ điêu tàn, Nhưng Ta chưa tận diệt đến cùng.
28 Vì thế, đất sẽ chịu tang, Bầu trời trên cao sẽ tối sầm lại, Vì Ta đã phán, Ta đã định, Ta sẽ không đổi ý, không rút lời.
29 Nghe tiếng kỵ binh và người bắn cung, Thành nào cũng chạy trốn: Dân chúng chui vào bụi rậm, Len lỏi giữa hóc đá. Thành nào cũng bỏ trống, Không người ở.
30 Còn ngươi, hỡi kẻ bị định tội kia, Ngươi làm gì mà mặc áo đỏ thắm, Trang sức bằng vàng ròng, Dùng chì vẽ mắt cho to ra? Ngươi làm đẹp cũng vô ích! Các tình nhân ngươi Đã bỏ ngươi.”
31 Tôi nghe tiếng, như tiếng người sản phụ chuyển dạ, Tiếng đau đớn của người sản phụ sinh con so. Đó là tiếng của Si-ôn, con gái tôi, Dang hai tay ra, thở hổn hển: “Khốn cho tôi! Tôi sắp ngất! Bọn sát nhân tìm hại mạng sống tôi!”