4 Hỡi dân Giu-đa, và dân cư thành Giê-ru-sa-lem, Hãy mở lòng các ngươi ra cho CHÚA, Hãy cắt bỏ lớp vỏ chai lì của lòng các ngươi, Kẻo cơn giận Ta bừng lên như lửa, Thiêu cháy mà không ai dập tắt nổi, Vì điều ác các ngươi đã làm.”
5 “Hãy rao ra trong xứ Giu-đa, Hãy loan ra trong thành Giê-ru-sa-lem, Hãy thổi kèn vang khắp đất, Hãy công bố thật to: ‘Nào, hãy tập họp lại, Chúng ta cùng trốn vào các thành kiên cố.’
6 Hãy giương cờ hướng về Si-ôn, Hãy trốn đến nơi an toàn, đừng dừng lại, Vì Ta sẽ khiến tai họa và đổ nát Tan hoang đến từ phương bắc.
7 Sư tử đã ra khỏi rừng rậm, Kẻ hủy diệt các nước đã nhổ trại, Rời khỏi căn cứ, Để làm cho đất nước ngươi tan hoang, Các thành phố ngươi điêu tàn, Không người ở.
8 Vì thế, hãy quấn vải tang ngang lưng, Hãy đập ngực, khóc than: ‘Cơn thịnh nộ của CHÚA Chưa xây khỏi chúng ta!’ ”
9 CHÚA phán: “Trong ngày ấy, Vua quan đều mất hết tinh thần, Các thầy tế lễ kinh hoàng, Các tiên tri khiếp đảm.”
10 Tôi thưa: “Ôi, lạy CHÚA! Thật chính Ngài đã lừa gạt dân này và thành Giê-ru-sa-lem. Ngài đã hứa: ‘Các ngươi sẽ sống bình an,’ trong khi lưỡi gươm đã kề cổ họng.”